Thơ

Khoảng Lặng

Ngày chậm lại nên chiều nghiêng nghiêng nắng
Ta dõi tìm sâu tận chốn xa xăm
Trời xanh quá , khung trời lung linh quá
Soi tận cùng miền ký ức tối tă

Mùa chậm lại cho xuân nồng thêm đượm
Ngắm ngàn hoa đua sắc với hương trời
Đời chậm lại cho người thêm sầu muộn
Ngắm rừng hoa mặc ong bướm lả lơi

Ta dừng bước bên bờ xưa thơ dại
Cười ngu ngơ cùng gió lộng trời mây
Chuyện xưa cũ hiện về cùng thật tại
Vầng trăng xưa bàng bạc bóng hao gầy

Ngọn gió nồm đầu mùa thổi mát rượi
Tết Hàn Thực trời không một gợn mây
Nay đầu tháng chị Hằng hay hờn dỗi
Nên khuôn trăng một mảng nhỏ hao gầy

Đêm cứ vỡ những cung trầm vô định
Dòng thời gian tí tách khúc bình yên
Sương ướt đẫm đôi chân trần thấm lạnh
Uớc mong đời một phút hoá thần tiên

Ngày chậm lại nên đêm về thanh vắng
Biển bình yên con sóng vỗ rì rào
Đời chậm lại đưa ta vào khoảng lặng
Cơn sóng lòng nhè nhẹ vỗ lao xao

<Phuc Tran>

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button