Lòng Biết Ơn – Đồ Chó A Mà (Phần Hai)
Bài viết này được tiếp nối từ phần một ( ĐỒ CHÓ A MÀ).
Kính thưa quý vị!
Con tên là Daisy. Con được sinh ra ở vùng đồi núi Ventana Hills trong một gia đình khá giả người Mỹ trắng. Năm lên hai tuổi, do dại dột vì nghe theo lời xúi bậy của mấy con bạn hàng xóm trời đánh nên con mới bị đi lạc. Ngoài lời xúi bậy ra, tánh con cũng thuộc loại con nít ham chơi và thích chơi với chim. Hễ thấy chim ở mô là con hay đuổi theo tụi nó để đùa giỡn cho vui. Vì cứ mãi mê la cà chạy theo mấy con chim non mà con đã quên lối về.
Thế là con trở thành kẻ vô gia cư.
Con không nhớ mình đã đi lang thang ở vùng đồi núi này bao lâu nữa, nhưng con chỉ biết mình không còn một mái nhà để trở về. Con phải sống trong cảnh màn trời, chiếu đất. Ban ngày thì trời nắng nóng, ban đêm thì lạnh thấu xương và bụng con lúc nào cũng cảm thấy cồn cào vì đói, khát. Vì phải ngủ bờ ngủ bụi và không có gì ăn nên thân hình con ngày càng tiều tụy, sa sút, ốm tong ốm teo, ghẻ lở tùm lum. Một điều may mắn nhất là con chưa bị con thú hoang nào ăn thịt.
Rồi một ngày, do cơ duyên nào đó, con được Ba Mẹ nuôi cứu vớt linh hồn khốn khổ của con. Mẹ đem con về nhà chăm sóc lo lắng, cho ăn uống tẩm bổ, hớt tóc, ráy tai và tắm rửa sạch sẽ. Mẹ đem con đi bệnh viện khám bệnh. Bác Sĩ đã kê toa thuốc chữa trị cho con. Sau một thời gian khi ở cùng với gia đình Mẹ nuôi, cơ thể và bệnh tình với nhiều ghẻ lở của con đã khá hơn nhiều so với những ngày còn đói rách lang thang từ ngọn đồi này đến ngọn đồi kia.
Quí vị biết không?… Con thương Mẹ con lắm cơ, con nghĩ chắc kiếp trước con có tu nên kiếp này con mới được lọt vô trong gia đình của Mẹ. Dĩ nhiên trong mái gia đình này người mà con thương nhiều nhất vẫn là Mẹ nuôi, kế đến là chị ba. Vì chị ba là người hay cho con ăn đồ ăn vặt ngoài giờ cơm, chị còn dạy con nhiều điều bổ ích như đối nhân xử thế hay giúp con mở mang kiến thức. Con cũng thương anh hai nữa. Nhưng tiếc là anh hai đang đi học xa nhà. Nên từ ngày được vô nhà mới này con chỉ gặp anh ấy có một lần. Nhưng thỉnh thoảng anh ấy có gọi FaceTime về nhà cho gia đình. Cho nên con cũng được gặp mặt anh cho đỡ nhớ. Còn người thứ tư trong cái nhà này là Ba nuôi con. Quý vị biết không? Chẳng hiểu vì răng mà con không thương Ba nuôi. Nói đúng hơn là con rất ghét Ba, vì tánh ông ấy quá gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ. Nên Ông cứ đè con ra mà tắm rửa kỳ cọ cho con hoài. Theo con biết là trong gia đình phía bên Mẹ nuôi cũng có nhiều người không ưa và ghét ba nuôi con dễ sợ lắm tề…( Bởi sự sạch sẽ của ông). Con sợ nhất là một lần ông lôi đầu con đi tắm. Mỗi lần như rứa, con cứ lẹt đẹt chạy đi trốn, và có trốn đường trời đi nữa ông cũng lôi đầu con ra cho bằng được.
Nhưng nói gì thì nói, sau khi Ba tắm cho con xong, con cảm thấy trong người thoải mái vô cùng, như trút được gánh nặng ngàn cân.
Nghĩ lại, dù sao đi nữa con cũng có thương Ba nuôi chút chút vì cái ơn hồi nớ ông đồng ý cho con được trở thành một thành viên trong gia đình này.
Quý vị biết không?… Có lần Mẹ nuôi con kể:
– Ba con Ổng không thích nuôi chó, vì tụi nó hay đái ỉa bậy, hôi. Ba con đã lầm, vì con không hư giống mấy đứa khác mô, mà ngược lại con rất ngoan, không bao giờ làm bậy trong nhà. Nhưng mà thôi, “ noái chi thì noái” con chỉ nghĩ giữa con và ông ấy chắc có duyên nợ từ kiếp trước. Có thể ông ấy đã vay nợ con tiền để mua khoai, sắn ăn đỡ “đoái” rồi quỵt luôn không trả. Nên chừ Ông mới đồng ý cho con lọt vô nhà của ông. Cũng có thể từ nhiều kiếp trước con đã làm nhiều điều phúc đức, vì vậy chừ mới được đền đáp.
Con nhớ có một lần Mẹ con hẹn với bạn đi chơi ở Las Vegas, chị ba không có nhà vì phải đi học. Nên Ba đem con đi theo đến mấy công ty làm ăn của ông, và có khi vì bận điều hành công việc quá mà ông quên cho con ăn uống và dẫn đi đái, ỉa. Những lúc như rứa con giận ông hết sức mà không biết nói răng, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà ấm ức trong lòng. Rồi ông còn sai vặt con nữa chơ !.. Như chạy xuống nhà kho lấy đồ nghề lên cho công nhân của Ông sửa máy móc. Bữa đó, người công nhân “hắc ám” của ổng kêu con chạy xuống lấy “cờ lê, mỏ lết” mà con đem lên cho ông nớ con” bù lon”. Nên ông nớ nỗi điên phạt con hít đất mười lăm cái. Có lần Ba sai con lon ton đi bộ xuống góc đường mua đồ cho ông ăn trưa. Con không biết hôm nay Ổng đổi món bất tử. Ông dặn con mua bún mắm mà con nghe lộn vì khách hàng trong công ty đông quá và nói chuyện ồn ào, nên con xách về cho Ổng một tô cơm hến. Thế là Ổng giận và la con tắt bếp luôn.
Sắp tới đây chị ba sẽ theo Mẹ nuôi đi xa để lo việc cho gia đình bên Ngoại. Con phải ở nhà với Ba nuôi 3 tuần và ngày mô Ổng cũng lôi đầu con đi để sai vặt kiểu ni chắc con chỉ còn bộ xương khô quá…!
Quý vị biết không?… Là một con vật biết sống và biết cách cư xử ở đời với mọi loài. Nên khi mang ơn ai là con luôn ghi khắc trong lòng và nguyện suốt cuộc đời này một lòng một dạ thương yêu và trung thành với gia đình nhỏ của con.
Hôm nay, nhân cơ thấy tấm hình Mẹ ôm con vào lòng, nó đẹp làm sao ấy, đã gây cho con nhiều cảm xúc lẫn hứng thú để con viết bài ni hầu quí vị đọc mà cười cho vui.
Con luôn cảm ơn Trời đất đã dìu dắt con đến với mái gia đình này. Con luôn cầu mong cho Ba Mẹ, các anh chị được dồi dào sức khỏe, hạnh phúc và thăng tiến trong cuộc sống.
Con chân thành cảm ơn quý vị đã chịu khó bỏ chút ít thời gian vàng ngọc để đọc bài viết hết sức tào lao ni của con. Con cũng không quên chúc quí vị một ngày làm việc thành công, khỏe mạnh và hạnh phúc.
Con chào tạm biệt quý vị nhé.
Daisy Phạm
P/S: Sau câu chuyện này, con mời quý vị đón đọc câu chuyện của em gái con nghe quý vị. Chữ nghĩa của con nớ hắn mượt mà hơn con nhiều. Nên quý vị sẽ được một trận cười quên cơm luôn. Hắn cũng là đứa em có cùng số phận như con. Cũng được Ba Mẹ nuôi cứu vớt đó quý vị.
núi Ventana Hills Clovis California. March 5/ 2024.
<Quanganh Pham>