Thông dịch viên …bất đắt dĩ ..
Chúng tôi vượt biển đến nước Phi luật Tân vào năm 1983 ( đảo Palawan ). Sống gần 3 năm thì được người cô bảo lãnh sang Hoa Kỳ . Nhưng trước khi sang định cư ở Mỹ thì mọi người đều đổ dồn về Bataan để học thêm 6 tháng . Sau 2 ngày chuyển về Bataan , chúng tôi phải đi phỏng vấn để tuỳ theo khả năng Anh ngữ thông thạo của mình mà làm việc thiện nguyện 2 tiếng mỗi ngày . Ngày đến đã đến tôi ăn mặc chỉnh tề , tóc tai tuy dài nhưng được gội rửa sạch sẽ . Khi vào đến văn phòng thì gặp một cô giáo người Phi rất trẻ và …đẹp . gặp cô tôi gật đầu chào và cô chỉ tay vào ghế . Tôi hồi hộp ngồi xuống , nhìn cô …trân trối ..vì tiếng Anh tôi rất là …giới hạn ..Đang suy tư thì cô hỏi:
– ” Are you A.T ” ( Assistant teacher – người trợ lý cho giáo viên ) .
Tôi thầm nghĩ trong đầu lúc đi học tiếng Anh , nếu người ta hỏi – Are you ? thì mình trả lời là – Yes , I am . Cho nên tôi trả lời y chang như vậy chớ thực sự lúc đó tôi không biết – A.T là cái giống gì nữa . Sau một hồi nói qua nói lại , không biết bà cô này nghĩ sau lại phái tôi về làm …thông dịch viên …cho …Bác sỹ .
Mấy ngày đầu thì Bác sỹ cho tôi làm mấy việc vặc như sắp xếp hồ sơ bệnh nhân , dọn dẹp phòng óc , thật ra những người đến Bataan phần đông cũng biết ít nhiều về Anh văn rồi , nên tôi cũng đở ,…cực .
Một hôm có một chị đến khám bệnh , Bác sỹ nhờ tôi hỏi tên tuổi , bệnh tình của chị ra sao …sau khi chị trình bày xong , thì tôi vừa múa tay , vừa uốn éo cho ông Bác sỹ hiểu . May phước ổng cười cười rồi gật gật đầu , xong ông ghi ghi , chép chép toa thuốc rồi đưa cho tôi và nói:
– pharmacy.
Tôi hiểu ý ổng – tôi vừa tằnh hắng vừa giả bộ như mình giỏi lắm:
– Chị đi theo tui …
Thế là 2 chị em đi tới bệng xá , tôi đưa toa cho cô y tá , đợi một lúc cô y tá đưa cho tôi một cái hộp rồi nói một hơi về cách dùng thuốc . Tôi không hiểu chi nhiều nhưng nhớ lại hồi nhỏ , mỗi lần bịnh là mạ cho uống thuốc và dặn là một ngày phải uống 3 viên thì thuốc mới hiệu nghiệm , cho nên tui dặn chỉ y chang như vậy , và hẹn tuần sau lên khám lại . Chị mừng quýnh và cảm ơn tôi ríu rít .
Một tuần trôi qua , chị lại đến văn phòng gặp bác sỹ , sau khi khám tổng quát cho chị , ổng nhìn tôi rồi nói một hơi . đầu óc tui bắt đầu quay cuồng , tính toán , phỏng đoán thử ổng nói gì , rồi tôi quay sang chỉ và hỏi lớn .
– Ổng hỏi chị uống thuốc có bớt không ?
Chỉ lắc đầu và nói:
– Dạ ! Em không có uống …
Tui trố mắt:
– Ủa ! Ổng cho thuốc mà tại răng chị không uống .
Chỉ thật thà trả lời bằng giọng Quảng Nam:
– Dọa ! Anh noái với em là ngài uống boa ( 3 ) viên …
Rồi chỉ chìa cái chai thuồc ra nói tiếp:
– Mà cái ni là thuốc …nước …