Rời chợ
Những ngày khi còn ở chợ tôi thường hay mơ ước , ước một ngày rời chợ buổi sáng tôi sẽ cùng bạn bè đi thể dục , sẽ lên những chuyến xe buýt rong ruỗi những tuyến đường và chụp những tấm hình mà mình yêu thích , thích có nhiều thời gian tụ tập với bạn bè …thích hát hò, thích nhiều thứ mà mấy chục năm nay chưa thực hiện được .
Thế mà mấy ngày đầu rời chợ lo thu xếp hàng hoá thì không sao cả, công việc luôn tay không cho mình có thời gian suy nghĩ , đến ngày thứ tư công việc sắp xong thì nỗi buồn không mời mà tự đến, nghĩ đến chợ là nước mắt cứ rơi , một điều rất lạ là bao nhiêu sở thích , ước mơ từ trước nay đều tan biến .
Điện thoại không màng , bạn gọi hẹn hò không muốn đi , hát hò không muốn , chụp hình cũng không , không muốn mặc áo đẹp bước chân ra khỏi nhà…với bao nhiêu là điều không muốn.
Phải tìm lại chính mình , không thể để những tư tưởng tiêu cực làm chủ mình được .
Con người như bộ máy không thể cứ mãi tốt hoài , cũng phải đến thời xuống cấp , phải biết chấp nhận thôi .
Nhìn bạn bè và mọi người chung quanh , ở độ tuổi nầy thường hay bịnh tật , mình còn được sức khoẻ để làm những điều mơ ước, chỉ có chút trí nhớ hao mòn , ra chợ thối lộn tiền, gói hàng cho người ta quên lấy tiền , những điều nhỏ nhặt đó chẳng có gì đáng phải bạn tâm và những suy nghĩ đó cho tôi tìm lại niềm vui trong cuộc sống. Ông trời như rứa là đã quá thương mình, đã ban cho mình nhiều ưu ái.
Bây giờ tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất , mỗi buổi sáng ở nhà với bên tách cà phê, mở điện thoại nghe giọng hát của chính mình, không ra ngoài nhiều nhưng cảm thấy an yên tự tại với hạnh phúc mình đang có , những buổi chiều nhớ chợ, mát trời ra thăm chợ và cứ thế lòng cảm thấy bình yên .
Tính đến hôm nay tôi rời chợ đúng 14 ngày .
– Lê Ngọc Hà –