Thơ
Giao mùa
Anh viết vần thơ thật dịu dàng
Thơ tình muôn thuở buồn miên man
Mắt em sâu thẳm màu hoa biếc
Nên trọn kiếp người phải đa đoan
Em ở chốn nào biệt bóng câu
Đường dài tít tắp nối mai sau
Xin hãy yêu đời như mật ngọt
Để thì thầm vỗ nhẹ tình nhau
Trời đất chuyển mùa nắng xen mưa
Báo hiệu rằng đang tiết giao mùa
Em vẫn nghe lòng yêu đắm đuối
Điệu đàng theo nhịp lúc nhặt thưa
Ta khoảng khắc này không có nhau
Dấu ấn thời gian bạc mái đầu
Ngày quanh, ngày quẩn buồn vui lặp
Khi mộng, khi mơ bóng nguyệt lầu
Xuân chín nõn rồi sắp hết xuân
Vườn xưa đỏ thắm những đóa hồng
Tình xưa em hỡi còn lưu luyến ?
Hay cố quên đi để theo chồng?
– Phuc Tran –