Ai có hay biết cho lòng người xa quê
“Ai có hay biết cho lòng người xa quê ….”
Mỗi lần máy bay sắp cất cánh rời khỏi Việt Nam, mình luôn nhớ đến một người phụ nữ ngồi cạnh trong một chuyến bay đến Châu Âu năm nào.
Hồi đó, lúc chưa định cư, nhưng vẫn hay đi đó đi đây, học hành ở nước ngoài. Một lần, khi máy bay chuẩn bị lăn ra đường băng, người phụ nữ trung niên ngồi cạnh bổng gọi điện thoại. Đầu tiên mình thấy rất bực mình. Nhưng sau đó nghe câu chuyện thì đồng cảm.
Chị nói không to nhưng cũng đủ nghe phần lớn câu chuyện. Chị đang gọi cho một người em gái:
“Em ơi, chị sắp cất cánh, em nhớ chăm ba mẹ nhá, nhớ đến chơi càng nhiều càng tốt cho chị. Nhất là nhớ nhắc mẹ uống thuốc huyết áp thường xuyên. Năm đến chị có thể không về được, vì chị vừa sang tiệm, cháu Bình lại vào đại học , học xa nhà, mà anh lại không khỏe lắm”….
Rồi chị lại gọi cho một người em khác, hình như là em trai, nói như khóc:
“em ơi chị sắp bay rồi, em cố gắng đến thăm bố mẹ nhiều hơn nữa nhá, chị biết vợ em không hợp lắm với mẹ, nhưng chấp trách gì em, ông bà không còn thời gian lâu nữa đâu, em cố nhá”…
Sau đó chị lại gọi nhắn nhủ cho một người họ hàng khác, cũng nói chi đó về người mẹ của chị.
Dường như còn phút nào trên quê hương , thì chị còn muốn nhắn nhủ, cho đến khi, bay bay lăn bánh, và cô tiếp viên nhắc nhở, chị mới thôi gọi, rồi ngồi thẩn thờ.
Sáng hôm nay, hòa cùng ngàn người Việt rời xa quê hương sau Tết, bao nhiều người có cha mẹ già yếu, bao nhiều người có tâm trạng như chị Việt Kiều năm đó?
– Bài viết của thầy Phạm Hoà Hiệp đang định cư tại New Zealand –
——————————-