Hãy mỉm cười bước qua
Một đứa trẻ, nếu bị ngã sẽ hoảng sợ khóc la, để có người đỡ dậy; người trưởng thành bị ngã thì im lặng đứng lên, vì biết phải tự lập.
Mỗi chúng ta, càng lớn khôn càng trở nên lặng lẽ ít lời. Áp lực tự mình gánh, trách nhiệm tự hoàn thành, khó khăn tự vượt qua, ấm ức tự hóa giải…
Chỉ kể chuyện vui, không than buồn phiền, vì chúng ta hiểu: Những chuyện tiêu cực, càng nói chỉ khiến nội tâm càng thêm trống rỗng, càng than càng thấy bản thân trở nên đáng thương. Cuối cùng, những rắc rối cũng phải một mình đối diện.
Thực tập lặng im. Khi hiểu mình chẳng là gì trong câu chuyện, thì dù có biết cũng đừng phát ngôn. Người ta xem bạn là khách, thì nên làm một người khách qua đường lịch sự, cần chi phải tính toán hơn thua?
Đời một người, có rất nhiều việc tốt nhất nên dùng thái độ “mỉm cười bước qua”! Đừng suy tính quá nhiều, đừng cố chấp quá chặt, việc đến thì hết lòng, qua rồi nên buông xuống.
Cuộc sống ai cũng có rất nhiều việc phải tự lo, nên nội tâm cần chút không gian thư thái. Một mình chuyển hóa những chuyện đã qua, và bổ sung năng lượng để tiếp tục. Dùng sự lặng im thay cho thái độ, dùng lòng cảm kích tiếp nhận mọi sự. Kiên trì không mỏi mệt, lặng lẽ mà mạnh mẽ.
Đời người không có con đường nào là phí công đi, cũng không có nỗi khổ nào là vô nghĩa lý. Im lặng không phải yếu mềm, mà vì đã hiểu nên lòng vững chãi; không nói không phải không biết, mà để hành động chứng minh tất cả. Nếu quen với sự định tĩnh, lặng im tiếp đón mọi sự, thì thế gian này có gì làm khó được bạn?
Lặng im đi qua trần thế, cuộc đời sẽ để bạn yên!
——————————
– La Hanh Thao –