Thơ
Người đi
Người đi như gió qua sông
Gió mang mây trắng bềnh bồng về đâu
Người đi, nối lại nhịp cầu
Chiều phai sắc nắng, nhạt màu đắm say
Người đi, bến cũ tình này
Trăng treo cuối nẻo, hao gầy mắt trông
Người đi, hoang lạnh dòng sông
Lời ru, câu hát bềnh bồng khói sương
Người đi, bóng đổ cuối đường
Hoàng hôn như thấy miên trường tịch liêu
Người đi, đem hết những chiều
Cho người ở lại phiêu diêu tháng ngày …!
HÀN TUẤN