Thơ

Đôi khi

Đôi khi cần biết dại khờ
Để lòng thanh thản một giờ bình an
Đôi khi cần bỏ tính toan
Để bờ môi đó thênh thang nụ cười

Đôi khi chín bỏ làm mười
Để thôi câm nín, một lời trao nhau
Đôi khi thấu hiểu niềm đau
Để thôi phán xét những câu tuyệt tình

Đôi khi biết giở trang Kinh
Để tìm thấy lại an bình nội tâm
Đôi khi biết sống lặng thầm
Để nhìn tỉnh thức ươm mầm, nở hoa

Đôi khi cần biết lỗi ta
Để lòng độ lượng, thứ tha lỗi người
Đôi khi ngước mắt nhìn trời
Để hồn khoáng đạt rạng ngời nắng xuân

Đôi khi cần biết dửng dưng
Trước bao cám dỗ trói chân, khổ đời!
Đôi khi cần biết buông lơi
Để nghe hơi thở là nơi dịu dàng

Đôi khi nhặt, đôi khi khoan
Để thương yêu chẳng buộc ràng lẫn nhau
Đôi khi nhớ lúc ban đầu
Để tình trong sáng thuở nào nguyên sơ

Đôi khi tỉnh giữa đời mơ
Để tâm tỏ ngộ bến bờ thực hư
Đôi khi biết rải lòng từ
Để cho nghĩa sống bây chừ lên ngôi

Đôi khi biết lặng cái tôi
Để đây với đó xa xôi lại gần
Đôi khi đạm bạc, thanh bần
Đoái thương bao kiếp nhọc nhằn chung quanh

Đôi khi chuông mõ tu hành
Biết đời hơn thiệt, đua tranh.. mãi đời
Đôi khi lắng đọng tâm ngồi
Tưởng như bất động nụ cười thiên thu

Để ngày nao.. dứt phàm phu
Mở toang cánh cửa chân tu tìm về.
————————

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button