Truyện ngắn

Bà tôi

Mười Rạng

Từ khi được sinh ra đời cho đến năm 14 tuổi, Bà Ngoại tôi là người mà tôi gần gũi nhất, gần gũi hơn cả Mẹ tôi nữa. Trong trí nhớ của tôi lúc nào cũng thấp thoáng hình ảnh của Ngoại về những năm tháng tuổi thơ. Thời thơ ấu của tôi được sống yên bình bên Ngoại và đó là niềm hạnh phúc nhất của một đứa trẻ. Niềm hạnh phúc mà khi qua rồi tôi chẳng bao giờ tìm lại được.

Chính Bà Ngoại tôi đã mang đến cho tôi sự sống lần thứ hai. Những đêm nằm bên Ngoại được Ngoại quạt mát bằng chiếc quạt xếp màu tím. Những câu chuyện đời xưa của Ngoại đã ru tôi đi vào giấc ngủ yên bình.
Ngoại tôi thường thức dậy rất sớm vào mỗi buổi sáng để vào bếp đun nước pha trà. Bà thường cho vào bình trà vài cánh hoa lài nên mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Ngoại tôi là cụ già lá ngọc cành vàng. Tôi chưa hề thấy Ngoại mặc áo quần gì khác ngoài tà áo dài màu xám kể cả lúc Bà lên giường ngủ. Dáng dấp đi đứng của Bà lúc nào cũng khoan thai, nhẹ nhàng, từ tốn, nói năng thì nhỏ nhẹ như dòng nước uốn lượn chảy qua khe. Mỗi khi Bà ngồi ngay ngắn và cầm quyển kinh Phật bằng chữ Nho thì phong thái của Bà toát ra dáng vẻ của một bậc chân tu sắp thành đạo.

Sau ngày miền Nam đổi chủ thì gia đình tôi lâm vào cảnh khốn cùng như bao gia đình khác trong xóm. Cha tôi đi tù cải tạo, Mẹ tôi đi dạy học với đồng lương ít ỏi. Cuộc đời Ngoại tôi lại phải chứng kiến cảnh khổ của các con và các cháu, Bà phải chia sẻ cho anh em tôi những gì mà Bà còn có thể chia sẻ. Ngoại tôi luôn vui vẻ thương yêu con cháu hết lòng. Chưa hề trách mắng ai bao giờ, mặc dù tôi là đứa cháu hoang nghịch trổ trời và luôn đem đến cho Bà những phiền muộn nhiều hơn là niềm vui.

Năm 14 tuổi tôi rời xa Ngoại theo Ba vào Nam để mong tìm một cuộc sống mới. Kể từ đó tôi không còn gặp lại Ngoại tôi lần nào nữa. Đến khi nhận được tin Bà mất trong một cơn bạo bệnh tôi đã khóc suốt mấy ngày. Lúc mất Ngoại tôi thọ 86 tuổi.

Thiết nghĩ trong mỗi chúng ta ai rồi cũng sẽ có một người thân nhất qua đời và sự ra đi ấy của người thân luôn khắc sâu trong tâm tưởng của mỗi người. Riêng tôi thì người mà tôi yêu thương nhất đời chính là Bà Ngoại tôi. Một ngày nào đó tôi cũng sẽ gặp lại Bà ở một thế giới mà Bà và Ông Ngoại tôi đang ngồi uống trà với nhau. Một thế giới thật yên bình và sẽ không còn sự chia lìa nào nữa.

Nhớ Ngoại, nhớ chiếc áo dài màu xám cổ lỗ sĩ, nhớ đôi guốc gỗ màu trắng với những bước đi lộp cộp nhưng nhẹ nhàng thanh thoát làm sao. Hình ảnh của Ngoại mỗi khi khoan thai bước lên chiếc xích lô đạp của Ông Rạng để đi thăm mấy Ôn mấy Mệ trong dòng tộc vẫn luôn in đậm trong ký ức tôi mãi mãi. Nhớ đôi mắt Ngoại mỗi khi Bà ngồi buồn xa xăm. Bà thường nói với tôi rằng:

– Bà nhớ Cậu của mi ở bên Pháp quá con ơi…!

Mỗi lần như vậy tôi thương Ngoại vô cùng, chỉ muốn chạy đến bên cạnh và ôm Bà vào lòng, hít hà mùi mồ hôi thân quen của Ngoại. Trong trái tim tôi luôn đầy ắp tình thương đối với Ngoại, cho dù thời gian có thể làm phôi phai ít nhiều nhưng những kỷ niệm êm đềm giữa Bà và tôi không thể nào xóa mờ tất cả. Ở một nơi nào đó tận cùng sâu thẳm trong trái tim này, tôi đã dành trọn tình yêu thương cho Ngoại.

– Ngoại ơi! Con nhớ Ngoại và thèm hương vị ngọt ngào của những chiếc bánh ít đen, bánh xu xê do chính tay Ngoại làm lắm Ngoại ạ!!!

Viết từ phố núi Ventana Hills Clovis California July 10/2024.

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button