Thơ
Trăng cô đơn
Cô đơn, Trăng có theo cùng
Tình anh còn đó, mịt mùng Trăng treo
Người đi, bóng mãi dõi theo
Tình đi, anh thấy gieo neo một mình
Cô đơn, Trăng có chung tình
Đèn đêm mờ ảo, lung linh bước dài
Trăng vàng, như nói cùng ai
Đèn vàng, phủ ánh nhạt phai tấc lòng
Cô đơn một bóng giữa dòng
Trăng như lơ lững, bềnh bồng, chơi vơi
Trăng buồn, Trăng nhớ người ơi
Người buồn, người cũng nói lời thở than
Bởi rằng gánh lấy buộc ràng
Nhìn Trăng khoảng lặng, đa đoan được gì
Thôi thì giữ chút từ bi
Thương mình để thấy bay đi muộn phiền!
HÀN TUẤN