Thơ
Chiều rơi
Chiều rơi nắng vẫn còn vương
Mây chia hai nẻo, dặm đường đục trong
Trăng vừa lấp ló chờ trông
Đêm còn chưa phủ, bên Đông nhớ Đoài
Chiều nghe tiếng Hạc vút cao
Rơi trong chiều vắng, hư hao mắt nhìn
Hỏi rằng tri kỷ khó tìm
Cố nhân vời vợi, lắng chìm cõi hoang
Biết tình còn mãi đa đoan
Màu chiều loang nắng vỡ toang cơn sầu
Nâng chén rượu hỏi về đâu
Tà huy gió cuốn đêm thâu chưa tròn
Chiều rơi trên lá dỗi hờn
Đường về cõi tịnh, mang ơn kiếp này
Trả chiều theo gió lắt lay
Đếm thời gian bước tình này còn thương!
HÀN TUẤ