Mẹ tôi là người Huế gốc nên sinh hoạt trong gia đình, Mẹ vẫn giữ theo kiểu Huế nhưng tôi sinh ra ở Sài Gòn, nói giọng Sài Gòn và rồi lớn lên trên đất Mỹ, nói tiếng Mỹ.
Tôi biết về Huế qua những câu chuyện Mẹ kể, và qua những bài văn thơ Mẹ viết hay đôi ba lần về Huế thăm Ông Bà Ngoại. Bây giờ, Ông Bà tôi đã quy tiên nên Huế trong tôi chỉ còn là kỷ niệm.
Khi chưa về Huế, tôi tò mò không biết được một cố đô đầy chất thơ mà Mẹ thường mô tả sẽ ra sao trong nhịp sống số của thời hiện đại. Thế rồi, sau đôi ba lần về Huế, tôi hiểu cho nỗi lòng của Mẹ nhiều hơn, cũng hiểu hơn những thói quen hàng ngày Mẹ vẫn giữ dù sống trên đất Mỹ.
Huế có sông Hương nước trong xanh, nước như lặng lờ ngừng trôi theo sự yên tĩnh của thành phố này.
Huế có Núi Ngự nghe được cả tiếng thông reo, nơi Mẹ cho tôi trải nghiệm cùng bạn bè Mẹ ngâm thơ cùng tiếng đàn tranh giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Huế có Kinh thành, nơi chứng kiến biết bao sự đổi thay, lúc thịnh lúc suy. Huế có lăng tẩm đền đài lưu dấu ngàn thu của các bậc Vua chúa.
Huế có chùa Thiên Mụ, ngôi cổ tự bên bờ Sông Hương mà tôi đi bằng thuyền ghé vào thăm. Nơi đây gắn với những hồi chuông mà tôi bị Mẹ đánh thức lúc tờ mờ sáng để nghe từng hồi.
Không hiểu vì lý do gì nhưng mỗi khi về Huế tôi lại nói nhỏ hơn và tự nhiên đi đứng cũng nhẹ hơn. Không hiểu có phải vì xung quanh tôi ai cũng như vậy không?
Quả thật, mỗi lần về Huế, tôi đều xem đó là cơ hội để tôi sống chậm lại. Huế đọng lại trong tôi là vẻ đẹp của sự tinh tế qua từng món ăn, và giọng nói dễ thương của Bà Ngoại và của Mẹ tôi.
Tôi bàn với Mẹ sẽ về thăm Huế sau vài năm nữa, khi tôi hoàn tất chương trình đại học. Dù Ông Bà Ngoại của tôi đã không còn nhưng tôi vẫn muốn về thắp lên phần mộ của Ông Bà những nén nhang tưởng nhớ. Hơn nữa, với tôi Huế như một cuốn sách hay còn dang dở… khiến Huế vừa quen vừa mới lạ…
Đôi dòng gửi đến Nhịp Cầu Huế về cảm xúc của mình với nơi đã sinh ra Mẹ tôi, nơi tôi có nhiều tình cảm sâu lắng, yêu thương.
#nhipcauhue #NguoiHue #tuybut @everyone #travisla
📸 photo by Ông Ngô Lễ