Thơ

Tuổi của thời gian

Thời gian ơi, mi có tuổi không
Mỗi bước chân đi, thấy bềnh bồng
Chiều phai sắc nắng, giọt chiều trông
Về bến sông xưa, tự hỏi lòng ?

Trời in đáy nước, tình mênh mông
Thuyền ai neo đậu, người sang sông
Chim bay khuất nẻo, Trời lập Đông
Màu thời gian tím, màu hư không

Thời gian ai giữ, có còn mong
Bay vút vào Thu, lá diêu bông
Tình theo năm tháng, tình còn ngông
Trái tim vẫn trẻ, mãi tươi hồng

Tuổi thời gian, trái tim vẫn nồng
Hãy lắng nghe tiếng đập thinh không
Tự nhủ lòng đừng nên xao động
Mặc thời gian, tình vẫn mênh mông…!

HÀN TUẤN

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button