Truyện ngắn

Ba Phải Sống (Phần 2)

Hai ngày trước vào một sáng sớm của ngày thứ Bảy, Tuấn thật bất ngờ khi nhận được điện thoại của chú Hùng, chú là đệ tử của ba anh trước đây và là chủ của một hãng lắp ráp điện tử. Chú đã giúp đỡ rất nhiều cho Tuấn trong việc hoàn tất chương trình y khoa ở trường. Chú Hùng đã kể lại cho anh nghe cách đây 27 năm, chú và ba anh đã tình cờ gặp lại nhau trong thành phố này. Chú biết ba anh rất giỏi vì là đệ tử của ba anh khi còn ở Việt Nam, chú đã nhiều lần khuyên ba anh tiếp tục trở lại nhà trường để hoàn tất chương trình học của một ngành nào đó. Chú sẵn sàng tài trợ tài chính để ba anh hoàn tất chương trình học như một chút gì đền đáp cho ông thầy. Nhưng ba anh muốn giữ tròn lời hứa với mẹ anh, anh Hổ, chị Hiền của Tuấn trước khi mất trong một chuyến vượt biển kinh hoàng. Ông chỉ muốn ở nhà để chăm sóc và chỉ dạy cho Tuấn cho đến khi thành tài, ba Tuấn chỉ xin một việc làm lau chùi và quét dọn tại công ty của chú Hùng vào mỗi buổi tối với điều kiện được đem Tuấn theo đến công ty trong lúc ông đang làm việc. Ông mong muốn luôn có thể ở cạnh và chăm sóc cho anh.

Qua trao đổi trong điện thoại, chú Hùng đã báo tin cho Tuấn biết ba anh đang rất yếu gần qua đời và anh đến bệnh viện gấp để gặp mặt lần cuối. Trong sự kinh ngạc tột cùng, Tuấn đã nhanh nhẹn cùng Linda và Tony lái xe đến bệnh viện với một tâm trạng rối bời. Những câu hỏi liên tục quay quần trong đầu óc trống rỗng của anh. Hai tuần trước ba anh vẫn còn rất khỏe, tại sao ông có thể sắp ra đi được. Có phải sự ra đi sắp đến của ba anh có liên quan đến cách đối xử vụng về và thiếu tế nhị của Linda. Linda, vợ anh là một bác sĩ rất ngoan hiền, nhưng vì là người Mỹ nên trong cách cư xử của cô vẫn còn nhiều nét bất đồng giữa hai suy nghĩ Đông và Tây. Tuấn biết hai tuần trước ba anh đã rất buồn trong một hành động vụng về của Linda vì anh đã thấy 2 giọt lệ trong khóe mắt của ông. Linda cũng biết như vậy nên cô nàng cũng cảm thấy ray rứt trong những ngày vừa qua. Tony là con trai mới 3 tuổi của Tuấn và Linda. Xe vừa đến bệnh viện, chú Hùng như đã đợi sẵn ở đó từ lâu. Chú đã nhanh chóng hướng dẫn Tuấn, Linda và Tony đến giường bệnh của ba anh. Tuấn thấy ba anh có vẻ rất yếu, ông như đang cố gắng thoi thóp níu kéo sự sống hằng giây để gặp mặt lại Tuấn. Trên gương mặt ông lộ vẻ vui mừng, hân hoan khi nhìn thấy gia đình anh đến. Hai bàn tay ốm yếu lạnh lẽo của ông đã nắm chặt đôi bàn tay của ba người. Đôi môi ông nhoẻn nụ cười thật tươi với ánh mắt thật trìu mến rồi ra đi nhanh chóng trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Chú Hùng đã trao cho Tuấn một cuốn nhật ký màu hồng mà ba anh đã để lại cùng một hộp sắt nhỏ với số tiền ba anh dành dụm được. Chú cho biết tất cả những gì ba anh nhắn nhủ lại cho Tuấn đều được ông ghi lại trong cuốn nhật ký này.

Chiều qua sau khi lo hoàn tất công việc tẩm liệm cho ba anh. Tuấn mệt nhừ và trở về nhà trong tâm trạng buồn bã. Tuấn lên phòng làm việc của mình đẻ cố gắng hoàn tất những công việc đang bỏ dỡ của hai ngày qua. Vì muốn yên tĩnh và thích nhìn cảnh quan, phòng làm việc của Tuấn được xây rất rộng và thoáng, ở lầu hai của căn nhà. Phòng có một cửa sổ thật lớn bên dưới là những luống hoa đẹp được Linda thuê người chăm sóc rất công phú. Những bông hoa xinh xắn tỏa mùi hương thơm ngát, ngọt ngào dễ đưa lòng người hòa nhịp cùng mây gió giữa đêm khuya thanh tĩnh và vắng lặng. Tuấn thích có những giây phút thư thản như vậy để có thể nhìn ngắm bầu trời về đêm đầy trăng sao lấp lánh cùng những cơn gió mát lạnh được thổi về từ bên kia triền đồi về đêm. Những lúc như thế này Tuấn như nghe được những bước chân của nàng gió đang reo hò và nô đùa cùng những bông hoa ấp úng.

Hôm nay bầu trời bổng thay đổi, cũng vầng trăng đó nhưng nó như đỏ rực lên và treo lơ lửng trên bầu trời đen ma quái, sâu thăm thẳm của đêm tối. Nó tỏa lên những ánh sáng huyền ảo, rọi xuống cây lá, một ánh sáng chập chờn ma quái kỳ lạ.

Bất chợt tiếng sấm rền vang ở phía xa xa vang vọng khắp cả bầu trời. Sấm gầm lên oàng oàng như lời gọi đánh thức mọi người. Mây đen vần vũ kéo đến báo hiệu một cơn mưa lớn, những tia chớp lập lòe vạch ngang dọc như ánh ma trơi. Không lâu sau, những tiếng “Ầm Ầm” sấm nổ vang dội ngoài khung cửa. Gió mạnh ở đâu phần phật kéo về, khung cửa sổ mỏng manh run lên bần bật như muốn nổ tung, tiếng những cành cây gãy đổ lách cách ngoài vườn. Mây đen phủ kín bầu trời, và rồi mưa lại rơi, mưa rơi xối xả, mưa đổ ào ào như muốn nhấn chìm tất cả. Đèn trong nhà bỗng nhiên phụt tắt. Tuấn nhìn ra khung cửa sổ và chàng giật mình lạnh buốt cả người. Trong cơn mưa xối xả đó, Tuấn thấy loáng thoáng những bóng người đang bay nhảy ngoài khung cửa sổ. Dụi mắt thật mạnh và nhìn thật kỷ thì hình như là ba Tuấn ở bên trái ngoài cùng, vẫn ánh mắt sáng ngời và cùng nụ cười hiền hòa ấy làm sao Tuấn quên được. Tiếp theo hình như anh Hổ, chị Hiền và Mẹ Tuấn, anh nhận ra ba người này qua hình ảnh ở bàn thờ tại nhà ba Tuấn. Tất cả đang nở những nụ cười thật tươi và vẫy tay chào Tuấn. Tuấn mừng rỡ chạy nhanh đến và đặt 2 bàn tay lên cửa sổ, bất chợt cả 4 cùng đặt 2 bày tay của họ vòng quanh 2 bàn tay anh bên ngoài cửa sổ. Một hơi ấm kỳ lạ như đang truyền vào sưởi ấm cả người Tuấn. Tuấn nhanh chóng cố gắng mở cánh cửa sổ để được ôm lấy họ vào lòng cho khoay khỏa bao nỗi nhung nhớ nhưng không hiểu vì sao cánh cửa sổ hôm này lại đóng kín không thể mở được. Đang cố gắng mở thì bất chợt một tiếng Ầm thật lớn của tiếng sấm gào vang dội, những vạch chớp ngang dọc nổi lên và rồi 4 người đang từ từ lìa xa anh bay về phía những tia chớp ấy. Họ đưa những cánh tay vẫy chào chàng như nói lời tạm biệt. Tuấn thấy đôi môi của anh Hổ và Chị Hiền mấp máy như đang cố hô lên ba chữ “Ba Phải Sống” cùng 2 cánh tay vẫy chào. Âm thanh ma quái “Ba Phải Sống” như lập lại trong không trung vô tận. Như ngất lịm trong niềm hạnh phúc ấy và muốn hòa chung một nhịp đập cùng anh Hổ và chị Hiền, Tuấn gồng mình lấy hết hơi rồi đẩy lên lồng ngực miệng hét lớn “Ba Phải Sống”. Tuấn rất vui vì cảm thấy tiếng của mình rất có uy lực, tiếng anh to, khỏe đã át hẳn tiếng của anh Hổ và chị Hiền. Đang lâng lâng trong niềm sung sướng bổng Tuấn nghe tiếng lộc cộc như ai đó đang chạy lên cầu thang rồi một tiếng hỏi “Anh có sao không?”. Giật mình quay đầu nhìn lại, Tuấn thấy Linda đang đứng ngơ ngác ở khung cửa hỏi chàng. Như chợt bừng tỉnh, anh thông minh trả lời “Anh thấy con mèo đang phá vườn hoa của em bên dưới, anh hét đuổi nó đi”. Linda liếc vội về phía khung cửa sổ vẫn đang khép kín, cô như hiểu ra và mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Linda như hiểu rõ nỗi buồn của chồng vì chính hai hôm nay tâm hồn cô cũng đang ray rứt vì hành động thiếu suy nghĩ của mình. Linda biết hành động của cô trong một giây phút thiếu suy nghĩ vì lo cho Tony đã làm ba Tuấn đã rất buồn. Chính lúc đó Linda cũng đã nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi xuống của ông.

Lê Đình Quy

Hết Phần 2 xin xem tiếp phần 3

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button