Chiếc vé về với tuổi thơ
Ai cũng có 1 tuổi thơ để nhớ về, hoài niệm, tưởng thưởng… Khi bước qua nửa kia của con dốc đời người, hoài niệm về tuổi thơ như tự thưởng cho mình 1 chiếc vé để quay về với những hồi ức đẹp, ngọt ngào đôi khi pha chút “kiêu hãnh” nữa !
Tuổi thơ thời tụi mình gắn liền với những trò chơi tự chế, tự phát rất chi là sáng tạo và hấp dẫn khiến mỗi khi nghĩ về nó tụi mình đều cảm thấy hứng khởi… 1 cảm giác “rất hào hùng” của 1 thời “vàng son” mà chừ đời mô mà kiếm được!
Ôi nhớ những trận ù mọi đứt hơi, những cú nhảy ngựa của đứa bạn tưởng chừng gãy cổ mình mà vẫn cười vang cả 1 góc sân trường. Những chiếc xe bọ xít ác chiến, những khẩu súng “muối” bắn bầm cả da thịt…
Những trò nhảy dây các kiểu giữa trưa nắng chang chang, những trò căn cù u đầu sứt trán, tán lon, tán dép làm náo loạn 1 khúc đường Phan Bội Châu (ngã giữa) mỗi đêm. Những trận kéo co, giựt cờ bụi bay tung Thương bạc. Đôi khi hứng lên, giờ ngủ trưa mà cả đám trốn nhà tụm lại thảy đá, chuyền banh thẻ, ô làng…. Rồi hít hà bên đống ổi, me cay tê lưỡi…
Chơi nhiều rứa nhưng mà để có chỗ chơi là bọn con nít “xóm trên”, “xóm dưới” phải chia phe đánh nhau để “phân lãnh thổ”. Còn nhớ, mấy đứa con trai trong xóm mình “nhát gan” lắm (xóm ngã giữa toàn con ngã giàu mà) nên tụi hắn “sợ chết” lắm! Tụi hắn toàn đòi giữ đôi dép với cái cặp táp cho mình để mình làm “đầu sỏ” kéo mấy đứa có gan to đi đánh nhau giành chỗ để tối kéo nhau ra chơi.
Đánh nhau rứa không sợ mà sợ mất đôi dép với cái cặp táp lắm đó! Mất thì lấy chi mà đi học? Chưa kể về nhà bị đánh “toe đít” luôn.
Sau mỗi trận chiến, những trò chơi đủ kiểu thì “chiến lợi phẩm” là “ăn” được 1 mớ bi, 1 mớ dây cu su hay bao thuốc lá xếp thành hình tam giác. Những trận “ăn” đậm thì sẽ lấy được luôn “súng” diêm hay súng muối của mấy đứa bị thua trận.
Nhưng điều rất chi “tuyệt vời” trong tất cả các trận đánh nhau ni là Ba Me mình không hề hay biết việc “đứa con gái Cưng” ra đường đánh lộn mà còn cầm “cờ soái”. Sau mỗi lần đánh nhau, cả bọn kéo nhau ra bờ sông rửa tay chân, áo quần, rửa cả đôi dép rồi mới về nhà.
May mà ham chơi nhưng được cái “Trời thương” cho học giỏi nên “qua mặt” được hết chơ không thì “tiêu đời” với mấy trận đòn của Ba Me mình rồi…
Những chuyện thời con nít đôi khi ùa về trong phút chốc làm mình tưng tưng được sống với ký ức 1 thời xa ngái dịu êm mà vô cùng dữ dội…
Sáng ni dậy sớm, mình qua phòng thằng con coi nó chơi “game”, thấy chán ngắt nên ngồi ghi chép lại ở đây để cho tụi nhỏ có tình cờ “follow” mẹ thì sẽ đọc được đôi điều về tuổi thơ của mẹ nó.
Mong sao tuổi thơ của con cũng “đậm đà” màu sắc, có cát có bụi, có mồ hôi và những trận đánh nhau để nhớ cả đời… như mẹ từng có… Để con thấy thêm yêu quý những hạnh phúc giản dị, ngọt ngào mà suốt đời khó quên!
Sacramento, 11.2023
💜LHT