Truyện ngắn

Đồ Chó A Mà! (Phần Đầu)

Gia đình tôi vừa dọn đến chỗ ở mới. Vào một buổi sáng, khi nghe tiếng chuông cửa reo… Vợ tôi ra mở, thì gặp một bà già người Mỹ trắng hàng xóm dẫn qua một con chó nhỏ, lông lá bù xù, chắc vì lâu ngày không cắt. Mình mẩy dính đầy cỏ, bụi đất và ghẻ lở tùm lum.

Qua vài lời thăm hỏi, trao đổi với bà, vợ tôi được biết con chó này có thể đã đi bụi từ lâu lắm rồi.

Bà nói:

– Suốt tuần vừa qua nó cứ quanh quẩn trước sân nhà. Thấy tội, Bà đem đồ ăn, nước uống ra cho nó.

Ở Vùng đồi núi Ventana Hills tôi ở nổi tiếng có rất nhiều chim diều hâu, rắn chuông và chó sói. Bằng chứng có hôm tôi ra thăm vườn, thấy một bộ da rắn màu trắng vừa mới thay xong to tướng nằm ngay ở chỗ thác nước.

Những ngày sau đó, tôi lại thấy hai con rắn con đang bò quanh mấy bụi bông hồng. Có hôm tôi thấy một bầy chó sói lân la đến cạnh hàng rào. Nên mỗi khi chạy bộ tập thể dục, tôi thường mang theo súng săn loại nhỏ trong người để phòng thân nếu lỡ bị tấn công. Còn các loại thú khác như heo rừng, thỏ, sóc, chồn… ÔI!.. thì nhiều vô số kể. Vì sự bảo tồn động vật hoang dã, chính phủ cấm không cho săn bắt bừa bãi.

Thiết nghĩ, con chó này thuộc loại cao số. Nên mãi đến giờ này mà thân hình vẫn còn nguyên vẹn. Sau khi trao đổi với bà hàng xóm, vợ tôi gởi hình và tin nhắn cho tôi để kể về hoàn cảnh đáng thương của nó.

Nghe tin xong, lúc đầu tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì cả. Nhưng sau đó, tôi lại suy nghĩ rất nhiều, có lẽ ở một sự ràng buộc và duyên lành vô hình nào đó khiến tôi gọi lại cho vợ tôi.

Thuở nhỏ tôi không thích nuôi chó mà thích nuôi gà mái đẻ trứng để ăn và nuôi bò để cưỡi đi chơi. Nhịn ăn sáng, để dành tiền, tôi nhờ O Sáu người ở phía sau nhà Bà Ngoại tôi đi chợ Đông Ba Huế mua cho tôi con gà.

Tôi lấy 4 cục tập lô chấn lại làm chuồng và dùng miếng cạt tông làm nắp đậy ở trên. Lấy cỏ khô lót ở dưới cho ấm và êm, rồi xung quanh chuồng tôi trồng vài cây cảnh để tạo một không gian thoáng mát và lãng mạn như một căn nhà nhỏ.

Tôi thương và cưng nó như cưng trứng. Rồi một ngày nó bệnh nó chết. Tôi khóc ba ngày bốn đêm. Tôi đem chôn nó ở phía sau vườn nhà Ngoại . Mặc dù lúc đó tôi rất đói và đang thèm thịt. Mỗi buổi chiều, lúc trời chạng vạng tối, tôi ra thắp nhang cho nó. Tôi hỏi Ngoại tôi là mình có cần tụng kinh cầu siêu cho nó không? Vì tôi thấy ở trong xóm khi nhà nào có người chết thì hay rước thầy về tụng kinh.

Ngoại tôi cười và nói:

– Con thắp nhang và niệm Phật…cho nó là được rồi.

Nghe lời Ngoại, tôi cầu siêu cho nó đúng 49 ngày. Hôm nào sang lắm tôi cúng cho nó củ khoai, củ sắn hoặc vài hột bo bo, còn bữa nào bèo bèo thì tôi cúng cho nó vài hột mít luộc, nếu hôm nào kẹt hơn nữa thì tôi leo lên cây ổi hái ổi ăn rồi chừa hột để cúng cho nó.

Sau này khi lớn lên Không hiểu răng tôi vẫn không thích nuôi chó. Vì tôi thấy nó hay sủa ồn và đái, ỉa bậy, hôi. Vả lại tánh tôi gọn gàng sạch sẽ và quan niệm rằng người là người, chó là chó không thể ở chung trong nhà với nhau được.

Sau khi nghe lời tôi, vợ tôi liền chạy qua tìm bà hàng xóm, nhưng bà không có nhà. Cũng may lúc ra về bà có để lại số điện thoại. Nên vợ tôi liền gọi cho Bà ngay. Được biết bà đang trên đường đem nó đến nơi tập trung của chó mèo vô thừa nhận. Qua vài lời trao đổi với vợ tôi, bà mừng rỡ đem nó quay trở lại nhà.

Việc đầu tiên, chúng tôi đem nó đi bệnh viện của chó mèo để khám bệnh, lấy thuốc uống và làm thủ tục của các loại chích ngừa. Rồi sau đó ghé tiệm cắt tóc tỉa lông và tắm gội trước khi đem nó về nhà.

Trải qua một thời gian chăm sóc, ăn uống tẩm bổ và thuốc men đầy đủ, nó đã khá hơn nhiều. Nó rất dễ thương, ngoan, biết nghe lời .

Ông Bà mình ngày xưa có câu: Ghét của nào Trời trao của đó, quả thật không sai. Vì rất nhiều lần trong quá khứ tôi có cơ hội để nuôi những con chó đẹp đẽ, lành lặn mà tôi không chịu.

Vừa rồi, vợ tôi có hẹn với một số bạn cũ đi chơi trên Las Vegas . Nên nó phải ở nhà cùng với tôi và con gái. Hằng ngày tôi đem nó đi làm với tôi để tiện việc chăm sóc. Tối đến nó ra ngồi trên chiếc ghế trước cửa nhà với khuôn mặt buồn thiu để đợi vợ tôi về, và cả ngày nó không chịu ăn uống chi cả. Đến giờ này tôi mới cảm nhận chó là loài vật sống có tình có nghĩa và trung thành nhất .

Người đời có câu:
Cứu vật vật trả ơn,
Cứu nhơn nhơn trả oán.

Tôi không biết có đúng hay không. Nhưng trước mắt, tôi thấy có nó ở trong nhà cũng vui và cảm thấy căn nhà tràn đầy hạnh phúc, ấm cúng hơn. Mỗi lần đi cày về nó cứ quấn quýt bên cạnh tôi, tạo cho tôi một cảm giác yên bình, những căng thẳng trong công việc hằng ngày cũng được vơi đi đáng kể.

“Số tôi…” Kể từ ngày trưởng thành, ra đời bươn chải cho đến nay thường gặp nhiều may mắn. Dù có trải qua biết bao khó khăn, gian nan, trắc trở cùng những buồn phiền, lo âu ngoài ý muốn. Nhưng rồi cuối cùng mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp, hạnh thông với kết quả mỹ mãn. Tôi rất tin về số kiếp của mỗi con người và những việc làm thiện ác trong quá khứ lẫn hiện tại. Tôi nghĩ cuộc sống này dù có ra sao đi nữa, nhưng nếu mình cứ sống tốt với tất cả tấm lòng đối với tất cả mọi loài trên thế gian này thì đời này kiếp này sẽ được đền bù xứng đáng.

Mười Rạng

Phố núi Ventana Hills Clovis California March 2/ 2024.

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button