Thơ
Gửi Mẹ Bên Kia Đồi
Sá gì năm tháng phù du
Mẹ không còn nữa, đường tu con tìm
Mẹ còn, luôn ăm ắp tình
Như không khí thở để mình tự do
Bầu Trời bát ngát vô lo
Ngờ đâu Mẹ đã lần mò nẻo đi
Hẹn lần lữa chẳng sợ gì
Mẹ như trái chín rụng thì gió lay
Con giờ mới hiểu muộn thay
Mẹ không còn nữa, sầu đầy con tim
Từ đây con biết đắm chìm
Nhìn đâu con vẫn thấy hình Mẹ yê
Hoàng hôn bóng ngã về chiều
Bây giờ con thấm bao điều Mẹ ơi
Nắng còn vương giọt nắng rơi
Chừng nghe thoang thoảng những lời Mẹ yêu!
<Hàn Tuấn>