Thơ
Hồn thơ
Em mới lớn mà nghe lòng độ lượng ,
Đã cho ta biển nhớ với rừng thương .
Những đêm dài trăn trở dưới trăng muông,
Thuyền tâm sự giong buồm không bãi bến .
Em vậy đó ! Chợt đi rồi chợt đến ,
Lúc lu mờ , khi rực rỡ như sông sao .
Sóng hồn ta vội vã vút lên cao ,
Rồi bãng lãng tan ra muôn triệu mảnh .
Không khế ước – nên cuộc tình mảnh khảnh ,
Thiếu đền đài – nên thần thánh bỏ đi hoang .
Yêu nồng nàn là yêu buổi ly tan ,
Tình muôn thuở là tình sâu trong mộ chí .
Ta yêu cả những gì vô nghĩa lý ,
Một cuốc đời chưa phỉ mộng cuồng si .
Em cúi đầu , rồi lặng lẽ bỏ ta đi ,
Hồn thơ khẽ ho ra từng búng máu …
– Jack Nguyen –