Văn chương

Im lặng hùng tráng

Một ngày chúng ta có biết bao là việc cần phải làm từ trong nhà ra tới ngoài xã hội … vậy có khi nào bạn tự hỏi phút nào ta giành cho riêng mình?

Với riêng bản thân tôi mà nói, mỗi ngày như mọi ngày, hành trình 24 giờ mới rất ít thay đổi … Sáng thức dậy, tĩnh tâm thiền trà trước khi bắt đầu một ngày mới “xôn xao”. Sau 1 ngày ở bên ngoài lại quay về nhà, tận hưởng niềm vui chăm sóc gia đình, bếp núc, dọn dẹp nhà cửa và trò chuyện với con cái. Một ngày của tôi luôn kết thúc bằng 30 phút thiền hành và 15 phút giành riêng cho bản thân mà tôi gọi là 15 phút “im lặng hùng tráng”.

Lần đầu tiên tôi đọc được bốn chữ đó là khi tham gia các khóa tu học ở Làng Mai. Khi đó tôi tự hỏi “sao im lặng mà lại hùng tráng được nhỉ”?…

Thật ra, thực tập im lặng là một cách thực tập sâu sắc. Chúng ta làm cho thân và tâm được lắng dịu, được yên tĩnh. Mỗi bước thiền hành trong im lặng là để chúng ta ý thức chánh niệm trong mỗi bước chân. Đôi khi cả nhà chúng tôi cùng ngồi yên bên nhau khoảng mười đến mười lăm phút ngoài trời để ngắm sao, ngắm trăng, lắng nghe tiếng côn trùng … mọi tiếng động nhỏ nhất cũng đều được nghe thấy bởi nhờ sự yên tĩnh.

Đó là thời gian mà tôi thường khuyến khích các con tôi “dưỡng tâm”, để tâm được nghỉ ngơi, được yên tĩnh.
Cả ngày chúng ta ai cũng vận động, vì vậy nên tâm chúng ta phải thu nhặt nhiều thứ. Tâm làm việc quá nhiều, nó bị sự ồn ào quấy nhiễu. Nên “im lặng hùng tráng” là cơ hội để chúng ta làm lắng dịu thân tâm, quay về với chính mình, lắng nghe nội tâm của mình sâu sắc hơn.
Sự thực tập im lặng là sự im lặng toàn bộ ba nghiệp thân, khẩu, ý. Thân và khẩu thấy vậy chứ còn dễ thực tập hơn ý. Cái tâm của mình nó lúc nào cũng suy nghĩ, ít khi nào lắng yên lắm. Im lặng là cơ hội để cho cái thân và cái miệng mình yên lại, có như thế mình mới tập trung vào tâm ý, lắng nghe chính mình sâu hơn và buông bỏ mọi ý niệm khơi gợi lên dù là ý niệm tốt hay ý niệm xấu.

Làm thế nào để trong tâm không khởi lên ý niệm nào hết, cái tâm thực sự rỗng rang, dẫu biết rõ mọi chuyện đang xảy ra nhưng không nắm bắt, không chiếm giữ. “Tâm rỗng” – Đó mới là sự im lặng hùng tráng nhất, nó tạo ra một năng lượng kỳ diệu để tiếp xúc với sự thật mầu nhiệm của cuộc sống.

Sự im lặng này không phải là đè nén, không nói. Chúng ta vẫn có thể nói nhưng khi nào cần thiết, nói trong chánh niệm, dùng ái ngữ để trao đổi cùng nhau.

Thứ quý vị @everyone im lặng thật ra luôn hiện hữu trong chúng ta nhưng chúng ta thường lãng quên vì bộn bề lo toan cuộc sống. Rất mong mỗi ngày quý vị sẽ giành cho mình những phút “im lặng hùng tráng” để quay về với chính mình, thấu hiểu và yêu thương bản thân.

Nguyện chúc quý vị mỗi một ngày đều an lạc.
————————————

– La Hanh Thao –

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button