Lời của mẹ
“Sống thuận đạo trời”
Hồi nhỏ thấy mẹ tôi ăn sáng bằng bắp, bằng xôi vò, bà nội tôi ăn sáng bằng cháo trắng cá cơm, tôi thường không hiểu tại sao họ ăn được. Tôi ngày nhỏ cứ phải là bánh căn, bún riêu, cơm tấm, bánh mì thịt,…
Cho đến khi tôi cũng bắt đầu ăn sáng bằng bắp luộc, bằng cháo gạo lức, bằng cơm gạo lức muối mè thì tôi biết mình cũng đã già rồi.
Thời gian lấy bớt đi của con người sự rườm rà, không cần thiết và để lại những thứ đơn giản cốt lõi. Nhưng tôi cũng không phàn nàn gì.
Trong 1 trái bắp luộc có đầy đủ canxi protein vitamin chất béo khoáng chất các loại, sự đơn giản này cũng rất chi là xa xỉ đấy chứ.
Nó làm tôi nhớ đến dịp lễ vừa rồi nhà tôi đi nghỉ ở một resort. Điều buồn cười là chúng tôi phải trả khá nhiều tiền để được ở trong một không gian y hệt như những ngôi nhà ở quê của tôi ngày bé, với mái ngói, lợp tranh bên trong, quạt Trần, sàn xi măng, cây chuối um tùm bốn bên. Ngôi nhà mà người ta đã đập đi để thay bằng nhà cao tầng. Thì giờ tụi Tây lại xây y chang vậy, gọi là resort và cho thuê với giá đắt đỏ.
Căn nhà mái ngói như vậy mùa hè rất mát, mát tới nỗi ngoài trời 40 độ mà không cần bật máy lạnh, chỉ bật quạt trần. Tôi nhớ những ngày nhỏ nằm trên sàn xi măng, ngửa đầu lên trần nhìn nắng xiên qua mái ngói. Lần đầu tiên và là lần hiếm hoi hiểu được thanh thản là gì.
Sống thuận với đạo trời đôi khi chỉ đơn giản là một quả bắp với mái ngói vậy thôi.
– sưu tầm –