Thơ
Mảnh Vụn Ký Ức
Người có về qua lối cũ ngày xưa ?
Bên giếng làng cây bàng già lá đỏ
Bầy chim sẻ đuổi nhau kêu ngoài ngõ
Thảng thốt buồn góp nhặt buổi xuân phai
Người có về ôm nỗi nhớ trên tay ?
Hay mê mãi tự tình cùng mây khói
Tim sắp lành sao ngực còn đau nhói
Đêm bơ vơ lạc lõng tiếng chuông chùa
Người thôi đừng tìm kiếm kỷ niệm xưa
Thuở hò hẹn nay chỉ là ký ức
Vết thương cũ lâu ngày lên sẹo xước
Dòng thời gian từ lâu vỡ vụn rồi
Ngày cuối xuân tràn ngập ánh mặt trời
Cơn gió mát lách luồng qua khe cửa
Con tim côi một thoáng buồn đang ngự
Nghe thì thầm chốn cũ gợi niềm đau
<Phúc Trần>