Truyện ngắn

Mẹ Tôi (Phần Cuối)

Ngoài kia trời đang mưa, những giọt mưa rơi luôn tạo cho tôi nguồn cảm hứng để tìm đến với giấy trắng mực đen. Những khoảnh khắc được ôn lại với bao kỷ niệm vui buồn tràn về. Tôi sẽ ngồi vào bàn viết ngay bây chừ để kết thúc phần cuối bài viết này. Kính mong quý bạn đón nhận và chia sẻ.

Sau khi Ba tôi được trở về với cuộc sống đời thường, Chịu sự quản chế của chính quyền địa phương nơi cư ngụ. Buổi giao thời Ba tôi phải đương đầu với những khó khăn, chật vật để tái tạo lại cuộc sống mới trong hoàn cảnh hạn hẹp thiếu thốn trăm bề. Thời chiến tranh khói lửa trên quê hương đã qua đi cùng nỗi chia cắt cuộc sống tình cảm gia đình hạnh phúc của Ba Mẹ tôi, nó đã lấy đi tuổi thanh Xuân của Ba tôi cùng những năm tháng sống trong trại tù cải tạo đã cướp đi cuộc đời oai hùng nhiệt huyết và cái dáng dấp phong độ ngày nào. Ba tôi trở về với nhiều nỗi lo toan, muộn phiền và tiếc nuối. Nước nhà đổi chủ, bản thân chưa đủ tư cách làm một người công dân hạng bét của chế độ mới và niềm đau khắc khoải trong lòng là khi nhìn thấy một gia đình tan nát, con cái thất học và thiếu thốn trăm bề.

Được chính quyền địa phương ký giấy trả lại quyền công dân sau một năm kể từ ngày Ba tôi trở về bên Mẹ và anh em tôi. Sau đó, theo như dự định, Ba tôi sẽ lên tàu xuôi nam để mong có một ngày đưa gia đình đến với một đời sống tốt đẹp hơn. Không khác chi Bác Hồ ngày xưa xuống tàu ở cảng nhà rồng ra đi tìm đường cứu nước.

Cuộc đời tươi trẻ của Mẹ tôi lại một lần nữa sống trong những năm tháng đợi chờ cô đơn và buồn tủi. Bà Ngoại tôi luôn là cái phao để cho Mẹ và anh em tôi bám víu. Sau này khi đến tuổi trưởng thành, những kỷ niệm vui buồn luôn tràn về trong tim tôi. Hình ảnh Ngoại tôi lúc đó như là một vị Bồ tát được Đức Phật phái xuống để Mẹ con tôi nương dựa vào. Tôi sẽ mãi mãi ghi khắc hình ảnh Ngoại tôi ở trong lòng cho đến một ngày khi trái tim và bộ não của mình không còn nhận biết cuộc đời này đang còn hiện hữu nữa.

Sau khi đã tái tạo lại được một phần nhỏ để bảo đảm một đời sống mới cho gia đình. Ba tôi đã đưa Mẹ con tôi vào Nam. Nhưng vì không xin được hộ khẩu ở miền đất mới, Mẹ tôi không thể làm nghề dạy học nữa. Anh em tôi cũng gặp nhiều trắc trở trong chuyện học hành. Cuộc sống kinh tế và mọi sinh hoạt trong gia đình đều phụ thuộc vào một mình Ba tôi.

Để phù hợp với hoàn cảnh gia đình, chúng tôi đã di chuyển từ nơi này đến nơi khác nhiều lần và nơi ở cuối cùng trước khi lên đường đi định cư ở nước ngoài là thành phố Biên Hoà thuộc tỉnh Đồng Nai.

Ở thành phố việc kiếm tiền để nuôi sống gia đình quá khó khăn. Nên Ba tôi vẫn bám rễ ở làng quê nơi xa thành phố, thỉnh thoảng mới về thăm Mẹ con tôi một lần. Nghĩ mà thương Mẹ, suốt cả cuộc đời Mẹ tôi đã sống trong mòn mỏi của sự đợi chờ Ba tôi.

Ngày tháng qua đi, lúc này chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam đã thỏa thuận cho việc đi định cư của những tù nhân cải tạo theo diện nhân đạo HO với điều kiện là phải có từ năm năm tù trở lên. Đây là một tia sáng để mong giải thoát cho cả gia đình tôi. Trước khi lên máy bay, chúng tôi đã bán tháo tất cả tài sản có được để lập thủ tục xuất cảnh. Đến giờ phút ấy gia đình tôi vẫn không có hộ khẩu. Bao nhiêu tiền dành dụm chúng tôi đã đem lo lót hết cho các cấp của chính quyền từ địa phương đến trung ương để có được sổ hộ khẩu . Khi có được sổ hộ khẩu thì chúng tôi mới lập được hồ sơ xuất cảnh. Tôi cần mở ngoặc ở đây chút xíu: ( trớ trêu thay sổ hộ khẩu này chỉ dùng cho việc lập hồ sơ xuất cảnh thôi chứ ngoài ra nó không có bất cứ một giá trị nào hết).

Rồi ngày “định mệnh” đã đến. Chúng tôi bước lên máy bay rời khỏi quê hương yêu thương mà cũng đầy khổ đau chất ngất không một chút lưu luyến. Gia đình chúng tôi đến được vùng trời tự do mà tôi hằng mong ước. Hơn ba mươi năm qua bươn chải với cuộc sống mới đầy bận rộn hối hả cùng nhiều nỗi lo toan. Chúng tôi phải vất vả lắm mới ổn định để hội nhập vào cuộc sống xứ người.

Hồi tưởng lại những ngày đang còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhìn thấy hình ảnh Mẹ tôi và các Thầy Cô sao mà cao quý với nghề giảng dạy thế, một công việc thanh cao, những con người thầm lặng nhưng đang đóng góp công sức không nhỏ cho cả thế hệ tương lai của đất nước. Tôi luôn cố gắng học và mơ ước khi lớn lên mình cũng sẽ trở thành một con người có ích cho xã hội như Mẹ tôi. Nhưng trớ trêu thay, cuộc đời tôi có quá nhiều trắc trở không nằm trọn trong nguyện vọng của mình. Nếu đất nước Hoa Kỳ không vì lòng nhân đạo mà dang rộng bàn tay cứu giúp gia đình tôi thoát khỏi màn đen tăm tối của tương lai thì có lẽ giờ này với tâm hồn trống trải giữa đêm khuya tôi đang lang thang ở một đoạn đường vắng nào đó trên một chiếc xích lô đạp ở thành phố Biên Hoà.

Ngày xưa khi yêu, Mẹ đã hy sinh cho Ba tôi. Khi có gia đình Mẹ đã hy sinh cho tình mẫu tử. Ôi! Làm sao có thể diễn tả sự hy sinh của Mẹ tôi… người Mẹ Việt Nam. Có phải người đàn bà Việt Nam được sinh ra để hy sinh? Mẹ là chiếc bóng lặng lẽ bên gia đình sớm tối trong suốt cuộc đời. Bao nhiêu năm có gia đình là bấy nhiêu năm Mẹ đã cùng Ba làm lại những gì bao thăng trầm của cuộc đời. Mẹ đã làm lại những gì mà chiến tranh đã cướp mất và Mẹ đã cùng Ba kiên nhẫn làm lại từ đầu như đôi dã tràng xe cát bị sóng biển xoá tan.

Thế rồi, đã đến lúc Mẹ và Ba tôi phải chung hưởng tuổi già bên các con, các cháu thì mùa Xuân 2015 khi đông tàn xuân đến, vạn vật đổi màu, cây cỏ trở lại xanh tươi. Thì Mẹ tôi đã héo hắt vì cơn bệnh ngặt nghèo. Mùa Xuân không thể trở lại với Mẹ. Mẹ như ngọn đèn hiu hắt lụi dần. Khi mùa hè vừa đến thì Mẹ đã ra người thiêng cổ. Tấm thân tàn mà Mẹ đã để lại cho cha con chúng tôi là những thành viên trong gia đình mà Mẹ đã yêu thương và hy sinh cả một đời, là kỷ vật mà Mẹ đã để lại cho cuộc đời của anh em con với bao nhiêu thương tiếc. Nấm mồ mà Mẹ đã để lại cho con cháu sau này là đã nói lên những ngày cùng cực đói khổ nhất đời của Mẹ đã qua. Những quằn quại mà Mẹ đã bị cơn bệnh dày vò, nỗi đắng cay trong cơn bệnh đã gặm nhấm Mẹ và những đắng cay ở nội tâm lẫn ngoại lực của Mẹ đã không còn nữa.

Tôi xin mượn mấy câu thơ của một nhà thơ nào đó mà tôi không biết tên:

Mẹ là một đóa hướng dương
Chỉ có mình Mẹ sinh thời ra con
Con thương Mẹ lắm Mẹ ơi
Sông kia nước chảy đá mòn
Không ai bằng Mẹ của con trên đời
Đến nay Mẹ đã đi rồi
Những lời Mẹ dạy con thời khắc ghi
Trên đời chẳng thiếu thứ chi
Chỉ có chữ hiếu con ghi tạc lòng.

Con xin được kể lại những cảm xúc chân thành nhất mà Mẹ đã để lại cho anh em con và các cháu. Con xin được phép ghi lại một hiện thực trước khi nó bị phôi phai và chôn vùi theo thời gian. Con muốn mọi người hiểu Mẹ hơn. Con muốn mọi người hiểu được cái bất trắc trong suốt cả cuộc đời của Mẹ. Và con muốn viết lên những lời cảm ơn từ tận đáy lòng của một đứa con đối với Mẹ cũng như con muốn viết và sẽ viết mãi để nói lên tâm trạng của mình khi Mẹ cả một đời vì con .

Phố núi Ventana Hills Clovis California March 28/2024.

<Quanganh Pham>

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button