Mẹ Tôi (Phần Đầu)
Trên đời, ai cũng có một người Mẹ. Dù người Mẹ ấy là một người Mẹ tuyệt vời hay có ra sao đi nữa thì cũng chỉ là một người Mẹ duy nhất trong lòng chúng ta. Tôi xin gởi bài viết này đến với quý bạn đọc như một lời nhắn gửi chân tình, chân thật nhất để nói lên tâm trạng cũng như tấm lòng của một đứa con đối với Mẹ. Nói thật tôi không cầm nổi nước mắt khi viết những dòng đầy cảm xúc xuất phát từ trong tim. Bài viết chứa đựng sự mộc mạc, nghĩ sao viết vậy, không hư cấu. Rất mong quý bạn đón nhận và ủng hộ để Rạng có động lực cho những bài viết trong tương lai.
🌿
Chiều nay, một buổi chiều mùa đông buốt giá. Những cơn gió giữa mùa thổi về phủ kín cả bầu trời phố núi Ventana Hills. Ngồi bên cạnh lò sưởi, nhìn ngọn lửa hồng bập bùng nhảy múa như những bước chân nhịp nhàng dìu tôi về một thời dĩ vãng xa xăm của những ngày xa xưa bên kia bờ đại dương. Những hình ảnh nhạt nhoà của ngày ấy cứ ẩn hiện trong đầu tôi như những nhánh hoa đang quay cuồng theo từng cơn gió. Ngoài kia vài con chim non nhỏ thó kêu lên mấy tiếng chiêm chiếp vì lạc mẹ, chỉ mong tìm về tổ ấm sau một ngày dài rong ruổi tìm mồi. Rồi cảnh vật chìm vào trong tĩnh lặng của núi đồi. Hình ảnh dấu yêu của Mẹ tôi cứ hiện đến rồi tan đi mờ ảo như những màn khói sương tinh khiết lượn lờ bên ngoài khung cửa sổ. Mẹ tôi đã để lại trong tôi những kỷ niệm sâu đậm không bao giờ phai nhạt. Mà kỷ niệm thì bao giờ cũng bắt đầu từ một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời của mỗi con người. Với biết bao là dấu vết đã ghi khắc trong lòng. Biết chọn dấu vết nào để giàn trải tâm tình đây? Thôi thì hãy chọn thuở ban đầu từ lúc còn là một thằng bé cởi truồng tắm mưa vậy…..
🍇
Ông Bà Ngoại tôi có cả thảy 13 người con, 3 trai và 10 gái. Mẹ tôi là con gái kế út. Tôi nghe Dì tôi kể: Mẹ tôi được sinh ra ở khu vực đường Bộ Thị, nay là đường Nguyễn Biểu thành nội Huế. Vì lúc bấy giờ Ông Ngoại tôi đang giữ chức Thị Lang trong triều đình Huế. Nơi đây, ngoài khu công sở còn có khu nhà ở của các gia đình quan lại nhà Nguyễn.
Mẹ tôi thể chất ốm yếu từ nhỏ. Nên được Bà Ngoại tôi cưng như trứng mỏng. Vừa xong Tú tài, Mẹ tôi tham gia thi vào trường sư phạm.
-Tôi nghe Mẹ kể: Sở dĩ Mẹ thi vào trường sư phạm là vì thời đó nhà giáo là một nghề cao quý. Được mọi tầng lớp trong xã hội nể vì, quý trọng. Nhưng muốn thi vào trường sư phạm thì rất khó, Các khoá thi thường rất khắc khe và chỉ nhận tuyển giới hạn cho mỗi kỳ thi. Trong khi đó, có cả hàng chục ngàn thí sinh tham dự.
Sau khi tốt nghiệp, Mẹ tôi được tuyển đi dạy nhiều nơi và nơi mà Mẹ tôi có kỷ niệm nhiều nhất là thị xã Quảng Tín và sau này khi có tôi Mẹ đặt tên tôi là thằng Tín.
Thời còn là sinh viên, Mẹ tôi đã may mắn gặp được một người bạn tốt cùng ở chung nội trú với nhau. Hai người rất thân và thương nhau như hai chị em ruột và về sau người bạn ấy đã trở thành Thím của tôi.
Những năm xa nhà ở nội trú, phần thì nhớ nhà và cũng như thiếu vắng bàn tay chăm sóc của Ông Bà Ngoại, Mẹ tôi được người bạn ấy chăm lo, nâng đỡ tinh thần rất tận tình.
Vừa qua tôi có chuyến đi Dallas Texas để thăm gia đình Chú Thím. Ngồi bên hiên nhà và được nghe Thím kể nhiều về chuyện ngày xưa thì thật là thú vị.
Rồi một ngày, mọi người dân của miền Nam thân thương đang sống dưới thể chế chính trị dân chủ, đa Đảng, đa nguyên, yên bình, thịnh vượng, thì được con cháu của Bác Hồ, Bác Tôn và Bác Võ Nguyên Giáp từ miền Bắc vào giải phóng. Ba tôi một người chồng, người cha đang có địa vị trong chế độ miền Nam, đã được quân giải phóng miền Bắc mời đi tập trung trở lại trường để tiếp tục nâng cao trình độ học vấn ở các vùng rừng núi xa xôi hẻo lánh theo chương trình hậu Tiến Sỹ chuyên nghành “học tập cải tạo “. Bởi họ cho rằng trình độ học vấn của người dân miền Nam chưa đủ để hoà nhập vào thể chế mới của con cháu cụ Hồ, cụ Tôn.
Kể từ ngày ấy, lịch sử đã sang trang trên quê hương dấu yêu của tôi. Mẹ tôi bơ vơ lạc lõng giữa chốn chợ đời và từng ngày từng ngày trông đợi trong mòn mỏi với hy vọng Ba tôi sẽ học giỏi và sẽ sớm tốt nghiệp trường cải tạo rừng núi với văn bằng cao nhất mà trở về đoàn tụ với gia đình.
Ngày xưa, Mẹ tôi là tiểu thư lá Ngọc cành vàng. Còn giờ đây Mẹ tôi chẳng phải lá cũng chẳng là cành. Mẹ tôi một mình phải làm thêm tất cả mọi việc nặng nhọc thay Ba tôi ngoài những giờ dạy học để được sinh tồn mà nuôi dạy con cái .
Những kỷ niệm khó quên của đời tôi ….ôi… những kỷ niệm thật vui ,thật buồn, thật đẹp, thật xấu đã mãi theo tôi trong suốt cả cuộc đời. Hạnh phúc thay cho những ai đã có đầy đủ cả cha lẫn Mẹ bên cạnh với những yêu thương trong suốt quãng đời thơ ấu. Thế hệ con em của những người lính Việt Nam Cộng Hoà đa phần đã thiếu hẳn những hạnh phúc gia đình trọn vẹn khi có cha bị lưu đày trong các trại cải tạo của bên phe chiến thắng.
Nhưng thay vào đó chúng tôi đã có thật nhiều những kỷ niệm khó quên trong suốt cả quãng đời tuổi thơ. Tự học hỏi để vươn lên mà tồn tại trong sự kỳ thị và phân biệt đối xử. Những kỷ niệm tuổi thơ khó quên ấy đã mãi theo tôi đến tận ngày hôm nay. Dù đời tôi có trải qua biết bao thăng trầm và dù có giàu sang danh vọng phú quí đến nhường nào thì tôi vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ quên một thời với ký ức đáng nhớ này. Ngược lại tôi luôn thầm cảm ơn, nhờ vậy đã giúp tôi hun đúc cho ý chí vươn lên cho cuộc đời mình.
Tôi còn nhớ sau ngày thống nhất đất nmước, tôi vừa tròn 6 tuổi và bắt đầu được Mẹ cho đi theo nhiều nơi trong thành phố để phụ Mẹ nhiều công việc thường nhật. Vì tôi là thằng to đầu nhất nhà. Tôi luôn thay Mẹ vào đứng xếp hàng, vì tôi rất có kinh nghiệm trong việc xếp hàng để mua những mặt hàng nhu yếu phẩm cho gia đình như gạo ,bo bo , sắn lát ,bột mì và khoai lang …. Mọi người dân đều được Bác và Đảng yêu thương ban ơn mọi thứ với tiêu chuẩn bằng tem phiếu. Với chiếc khăn quàng màu đỏ thắm trên cổ áo vì là cháu ngoan Bác Hồ và Bác Tôn. Tôi hãnh diện Cầm trên tay cuốn sổ gạo nhanh nhẩu và hăng say len lỏi vào vị trí. Mẹ tôi đứng bên ngoài dặn với vào:
“ Coi chừng mất sổ gạo nghe con “. Để mất sổ gạo thì lúa đời đó con.
Có lần tôi theo Mẹ đi thồ củi ở tận “ hóc bò tó”. Bằng chiếc xe đạp mini, hai Mẹ con tôi thồ một đống củi ướt cao quá đầu tôi. Trên đường đi tôi thấy hai bên đường có mấy O, mấy Mệ bán hàng rong. Thấy mấy củ khoai, củ sắn khói bốc nghi ngút làm bao tử tôi cồn cào khó chịu, đôi môi tôi mấp máy liên tục. Tôi nhìn Mẹ tôi, Mẹ tôi im lặng cúi đầu lầm lũi bước đi.
Lúc nhỏ, tôi là đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách. Tôi đã làm cho Bà Ngoại và Mẹ tôi buồn nhiều hơn vui. Tôi nhớ có một lần, Mẹ tôi đang trên đường đi dạy về, từ xa tôi thấy bóng dáng Mẹ thật đẹp, thật thướt tha trang nghiêm trong tà áo dài màu tím phất phơ bay trong gió trên chiếc xe đạp mi ni màu trắng đục, cái rổ phía trước chất đầy sách vở. Không hiểu răng mà lúc mô tôi cũng thấy Mẹ mặc áo dài màu tím? Sau này tôi mới hiểu. Có lẽ Mẹ tôi ngày đêm mong chờ Ba tôi trở về để san sẻ bớt những niềm đau và những nỗi nhọc nhằn cơ cực thường nhật cùng bầy con dại mà Mẹ tôi đang phải gánh chịu một mình.
Gần đến cổng nhà, bỗng Mẹ thấy một bầy con nít áo quần tã tơi đang ngồi xúm lại một cục với nhau. Mẹ tôi dừng xe lại và hỏi:
– Nè nè rứa mấy đứa đang làm cái chi chi rứa bây?
Tôi là thằng to đầu nhất trong đám đứng thẳng lên vòng hai tay trước ngực và mạnh miệng trả lời:
– Dạ thưa Mẹ, mấy đứa con đang cho con tắc kè ni hút thuốc.
Thì ra bọn tôi vừa mới bắt được một con tắc kè trong bụi rậm và lượm tàn thuốc lá nhét vô mỏ nó để coi hắn phản ứng ra răng! Vì nghe mấy thằng bạn trời đánh thánh đâm ở xóm dưới kể trước đó, nên làm thử.
Bỗng Mẹ tôi cười cười nhỏ nhẹ nói:
– Tín, con vô trong nhà Mẹ có cái ni nói với con.
Tôi nhanh nhẩu chạy vô nhà liền. Mẹ tôi liền đi tới chỗ treo cái que bên góc tủ rồi lấy xuống quất túi bụi vô lỗ khu tôi. Miệng tôi la oai oái, Mẹ tha cho con….Mẹ tha cho con đi … con chừa rồi…..con chừa rồi. Từ nay trở đi con không dám nữa mô Mẹ, Mẹ quất nhẹ nhẹ chút được không Mẹ?…ui da…đau quá…đau quá….bể lỗ khu con rồi
Mẹ ơi là Mẹ … con chỉ được một cái lỗ khu mà Mẹ đập bể rồi lấy mô con ngồi học bài. Ngoại ơi cứu con với …..
Cách dạy con của Mẹ tôi khác xa với Ba tôi. Mặc dù Mẹ tôi đánh đau hơn nhưng không khổ bằng Ba tôi. Ba tôi lúc nào cũng để tôi nằm dài chổng khu trên đi văng rồi giảng đạo một tăng mới quất vô đít. Cứ lập đi lập lại khoảng chục lần rứa mới tha, và lúc tha rồi Ông còn đi giặt khăn ướt mà lau mặt cho tôi.
– Sắp Tết, tôi hỏi Mẹ: Tết ni con mặc đồ chi rứa Mẹ ?
Mẹ tôi im lặng buồn buồn không nói chi cả. Bỗng một lát sau Khuôn mặt Mẹ tôi trở nên tươi vui hơn và rồi vài ngày sau tôi cũng có được bộ đồ mới để đi giựt le mà nở lỗ mũi to bằng cái thúng với mấy thằng bạn dễ ghét trời đánh thánh đâm trong xóm.
Còn tiếp….
Phố núi Ventana Hills- Clovis-California March 23/2024.
<Quanganh Pham>