Mẹ Tôi (Phần Hai)
Sáng mồng một Tết, tôi leo ra khỏi giường từ rất sớm vì cả đêm nôn nao không ngủ được. Đánh răng rửa mặt và cho vô bụng củ sắn xong. Tôi đến đứng trước gương và tròng bộ đồ vía vô cái thân hình sexy ốm nhom ốm nhách của tôi, tay cầm theo cái que lang thang cuốc bộ đi xuống nhà Cô tôi gần Chùa áo vàng. Tôi có thói quen hay cầm theo cái que mỗi khi đi mô đó một mình ở những đoạn đường vắng kể từ ngày con chó mất dạy của Cô
Phát rượt theo cắn rách cái quần tai bèo của tôi.
Trên đường đi, tôi thấy Ông Bòng làm nghề kéo xe ba gác bán củi và người bạn tri kỷ là Ông Rạng làm nghề đạp xích lô đang ngồi “Chò hỏ “ kế bên rổ Khoai sắn của Mệ Dũ để dằn bụng trước khi xuất hành đầu năm. Tôi nói guốc morning mấy Ôn Mệ và hỏi:
– Rứa hôm ni mồng một Tết mấy Ôn Mệ không nghỉ một bữa mà ăn Tết với con cháu à?
Mấy Ôn Mệ trả lời:
– Nghỉ thì lấy chi mà ăn con. Chỉ có nước cạp đất mà ăn con nờ!!!
Nóai xong… Ông Rạng đạp xích lô vội bỏ củ khoai lang xuống trên tờ lá chuối và quay qua hỏi tôi:
– Bữa ni Bà Ngoại con không đi qua phủ An Thường Công Chúa mà chúc Tết bà con à?
Tôi lễ phép trả lời:
– Dạ thưa Ôn chắc mồng hai hoặc mồng ba Tết bà Ngoại con mới đi.
Xong Ôn noái tiếp:
– Nhớ chạy xuống kêu Ôn nghe không con. Mấy ngày cuối năm ni răng hắn ế quá con ơi! sáng chừ chưa có cuốc mô, chắc mấy đứa ở nhà đoái trơ Mỏ và không có tiền ăn Tết quá con ơi!
– Tôi nói: Dạ
Tôi thấy Ôn quay qua nói với Mệ Dũ và Ôn Bòng; năm mới mà được mở hàng một cuốc với Bà Cụ thì cả năm trúng mánh.
Đi thêm một đoạn tôi thấy Ôn Khuôn Chồng Mệ Khuôn bán chuối mật mốc đang vừa đi vừa nói lảm nhảm trong miệng và nhìn mấy đứa con nít mà đá lông nheo. Sau đó Ôn đưa chân lên thiệt cao rồi địt một cái tút to đùng như xe đạp nổ lốp và tiếp theo sau là một dây mấy phát nhỏ nhỏ nữa như mọi khi Ôn thường hay chơi.
– Tôi la lên…sáng mồng một Tết Ôn đốt pháo sớm rứa Ôn?
Noái xong tôi kéo cổ áo lên bịt mũi bỏ chạy, vừa chạy tôi vừa quay đầu nhìn lui thì tôi thấy một đám con nít đứa mô đứa nấy lo đưa tay lên bịt mũi mà chạy tán loạn.
Quẹo qua đường Mai Thúc Loan, tôi gặp Mệ Lài bán hàng xén trong bộ áo dài màu đỏ loét đang lộp cộp với đôi guốc gỗ đi chúc Tết bà con.
Mệ hỏi:
– Rứa mấy bữa ni tau không thấy mi lên mua “cốc ngâm muối “ cho Bà Ngoại mi dùng để ủng hộ bà hả mi?
Tôi trả lời:
– Dạ thưa Mệ mấy bữa ni Ngoại con hết tiền. Khi mô Ngoại con có tiền lại là con không quên Mệ mô. Cũng vì Mệ mà cái quần tai bèo yêu quý của con bị con chó mất dạy của cô Phát cắn tanh banh hôm bữa đó Mệ còn “dớ” khôn?
Bỗng từ ở mô “trờ “ tới từ phía sau lưng làm tôi hết hồn. Thì ra là Ôn Toàn “thợ lụi” đang ngồi trên chiếc xe đạp cũ mèm chu miệng hỏi tôi:
– Ê thằng tê, mi đi mô rứa mi? Chà!…cả năm ni tau mới thấy mi …Chơi bộ đồ ngon rứa mi? Tướng tá bảnh tỏn hí!
Tôi vòng tay cúi đầu lễ phép thưa:
– Dạ thưa Ôn con đi xuống nhà Cô con chơi Tết để ăn bánh tét và mứt dừa. Vì cả năm ni trong bụng con toàn bo bo, sắn lát với hột mít luộc nên thèm ngọt quá Ôn ơi.
Ờ! Mi noái phải đỏ, tranh thủ mà mần một bụng cho no đi con.
Noái rồi Ôn le te chổng khu lên đạp một mạch. Từ xa tôi vẫn còn nghe tiếng Ôn lảm nhảm:
– Thiệt tội thằng nhỏ hết sức.
Vừa rẽ qua khỏi đường Ngô Đức Kế, tôi thấy từ xa, Ôn Vinh trong bộ đồ nhàu nát, quần ống cao ống thấp đang cầm trên tay xị rượu đế mà bên trong chẳng còn giọt rượu nào với tướng đi xiêu vẹo lạn qua lạn lại rồi ngẩng mặt lên trời mà chửi:
-Tổ cha bay …mụ cô cha mi ….răng không có đứa mô nhậu với tau hết rứa bây ? để tau nhậu một mình ên buồn thúi ruột nì!!!
Tôi ghé tai Ôn hỏi:
– Rứa bữa ni Ôn khôn đi chúc Tết bà con à?
Ôn Vinh cười cười mỉa mai hỏi:
– Mi noái chi? Tau mà chúc ai, họ không chúc tau thì thôi…ì. … ờ ….
Rồi Ôn ráng gân cổ lên hát bài:
Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng…lời Bác nay đã thành chiến thắng huy hoàng …..
Gần đến nhà Cô tôi, tôi thấy có mấy thằng cu Tí, cu Tèo, con bé xí và mấy chị nhỏ nhỏ mà tôi chưa hề biết mặt ốm tong ốm teo, đầu to đít tóp đang ngồi chò hỏ bắn bi và chơi nhảy dây trước sân nhà. Tôi làm bộ lạn tới lạn lui như mấy người ‘’bóng lại cái” biểu diễn thời trang trên Tivi để mong mấy thằng đó và mấy chị nhỏ nhỏ đó trầm trồ bộ đồ Tết của tôi mà chảy nước miếng chơi.
Bỗng tôi nghe tiếng rao từ xa đang đi tới. Thì ra là Ôn Mạt. Tôi nghĩ thầm trong bụng, tội nghiệp Ôn thiệt, hôm nay là mồng một Tết mà Ôn cũng phải đi kiếm ăn.
– Ai … kẹo kéo khôn? Ai … kẹo kéo đây…..
Đến gần tôi nói to:
– Một năm được có một ngày, răng Ôn không nghỉ một bữa Ôn?
– Ôn noái
– Thôi mi ơi! Tau nghỉ ai đi bán cho tau mi? Thằng cu, con bé cháu ngoại tau đang ở nhà đợi tau kiếm được chút cháo thì về mua bo bo, sắn lát đó mi ơi !
Tôi cảm thấy trong lòng một chút xúc động và thương Ôn quá.
Tôi nói an ủi:
– Hôm ni Tết có tiền lì xì thì con quay kẹo kéo Ôn hí ? Mà nếu trúng số mười thì Ôn đừng có ăn gian con đó Ôn nghe? Khi mô Ôn thấy con trúng thì Ôn làm bộ kéo cây kẹo dài ra thêm, ốm tong ốm teo. Thôi con chúc mừng năm mới Ôn hí ? Năm mới phát tài phát Lộc chơ đừng có mạt nữa Ôn hí! Thôi con đi đây.
Ôn Mạt chu miệng quay lại chửi:
– Mụ tổ cha cái thằng ni, đầu năm đầu tháng mi ngạo tau hả cái thằng ni!
Tôi vừa cười rồi cắm đầu bỏ chạy.
Vừa đến nhà Cô tôi, tôi thấy cả ba chị Na, Nết và chị Phượng con Cô Tuyết tôi đang ngồi ở cái bàn trước cửa nhà nhìn ra sân. Thấy tôi đang lọt tọt đi vô rồi còn làm bộ đi chậm chậm để mong mấy chị có đủ thì giờ mà ngắm nghía cái dung nhan sắc nước hương trời của tôi.
Chị Phượng lên tiếng trước:
– Ái chà! ….sáng sớm mồng một Tết anh Tín là người đầu tiên xuống đạp đất nhà Phượng đó nghe, không biết xui hay hên đây nữa. Và chị nói tiếp:
– Chà !… bộ đồ đẹp hí ! Vừa nói chị vừa rờ rờ cái quần và hỏi:
– Anh Tín mặc quần của Mẹ hả? Phượng thấy mợ Cương hay mặc cái quần ni lúc đi dạy đó!
– Tôi ráng gân cổ lên cãi:
– Um… um….. mô có chị Phượng, cái quần ni Dì Diệu ở bên Canada mới gởi về cho Tín “đỏ”.
Mấy chị cười cười và chị Phượng nói tiếp:
– Rứa à ?…..đẹp hí ! Công nhận quần màu xanh lục ống loe đẹp thiệt anh Tín ơi! Rồi chị bồi thêm một câu:
– Nhà có bà con đi nước ngoài có khác … he he.
Phải nói tài khéo tay của Mẹ tôi cũng thuộc loại tầm cỡ như mấy nhà may nỗi tiếng ở ngoài đường phố Trần Hưng Đạo Huế chơ có phải giỡn chơi mô. Thì ra lúc tôi hỏi Tết ni con mặc đồ chi hả Mẹ ? Thì Mẹ tôi nảy ra sáng kiến và trổ tài.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều quí giá “ sau này lớn lên con phải sống trung thực, ngay thẳng “ Phải biết ơn những người mà mình mang ơn và nhất là không được nhớ oán. Phải biết tha thứ và yêu thương tất cả mọi người.
Nhất định anh em các con phải đoàn kết và thương yêu nhau mà sống, đừng để mọi người nhìn vào mà chê cười là các con không được Cha Mẹ dạy bảo.
Mẹ tôi đã để lại cho anh em tôi rất nhiều điều quí giá và đầy ắp những kỷ niệm vui buồn mà tôi không thể kể hết ra đây. Đây chỉ là một vài kỷ niệm tiêu biểu và những gì quí giá nhất mà Mẹ tôi đã để lại cho anh em chúng tôi trước lúc ra đi.
Ngày trước ,tôi là một đứa con nghịch ngợm, chẳng hiểu sự khổ cực của Mẹ là gì cả. Tôi sống vô tâm, có Mẹ cũng như không có Mẹ. Đến tuổi trưởng thành tôi mới hiểu những lời dạy dỗ của Mẹ và những lời nói đó là cả một trời thênh thang với một tài sản vô giá nhất mà Mẹ đã dành cho anh em tôi. Mẹ tôi đã vượt qua biết bao cạm bẩy và những đoạn trường khó khăn nhất để sống mà nuôi dạy các con. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi đường dẫn lối. Mẹ đã hy sinh cả cuộc đời mình để tôi được sống với một tương lai tươi sáng hơn kể từ hôm nay và mãi mãi về sau.
Còn nữa…
Phố núi Ventana Hills Clovis California March 24/2024
<Quanganh Pham>