Ngày về
Ngày tôi về O có còn chờ tôi không nở
Hay theo chồng bỏ con sông bên lỡ bên bồi
Gốc sung già bến vắng một mình tôi
Nghe tiếng dế từng hồi như oán trách
Bến Vân Lâu chiều nay sao vắng khách
Tiếng mái chèo lạch cạch bởi sóng xô
O mô rồi O ở mô chẳng thấy
Sông hiền hòa mà lòng tôi sóng dậy
Bởi nhớ nhung đốt cháy cả tâm can
Vì mưu sinh mà tôi phải lên đàng
Lời yêu thương ngỡ ngàn chưa kịp nói
Trái tim tôi bị bóng hình O buộc trói
Nên ngày về đau nhói bởi vắng O
Tôi thẫn thờ trở lại quê củ chốn Cầu Kho
Hỏi mới biết O theo chồng về xứ Quãng
Tim buốt đau mà đầu như búa giáng
Còn chi mô ván đã đóng thuyền rồi
Kiếp phong trần cứ thả bước chân trôi
Say công việc lần hồi quên ký ức
Trời vào xuân mà sao mình nóng nực
Bởi lửa tình hừng hực cháy trong tôi
– Ngô Truyền –