Thơ
Nhật Thực
Cuộc đời sáng tối sầu bi
Khi chưa biết được mong gì sẽ qua
Trời đang tươi đẹp cũng nhòa
Vô thường biến đổi, mù lòa ai hay
Muốn nhìn để được rõ ngay
Đôi mắt trần trụi tỏ bày làm răng
Xuyên qua kính mới biết rằng
Mặt Trời chịu phép mặt Trăng che dần
Làm người chớ bảo mình gân
Có ra biển lớn, thấy gần trông xa
Qua thời gian hiểu chính, tà
Tối trong phút chốc, sáng ra đời mình
Giữ cho tâm được an bình
Không làm thay đổi cái tình đã vun
Như mặt Trời mãi cháy luôn
Không vì u tối, để buồn đọng lâu!
HÀN TUẤN