Thơ

Nhớ Mạ

Tôi ngồi tôi nhớ Mạ tôi
Nhớ chiều mưa đổ Mạ ngồi nấu cơm
Ngoài tê mưa đổ trắng vườn
Nhà mấy chỗ dột vì sờn mái tranh
Bếp hồng lũ trẻ vây quanh
Cha đi cải tạo mẹ đành nuôi con
Thân gầy xuống suối lên non
Mò cua kiếm củi nuôi con nên người
Nhà nghèo đói rách tả tơi
Đồng cam cộng khổ không lời thở than
Khai hoang trỉa lúa trên ngàng
Tôi đành nghỉ học cải trang gia đình
Trời cao có đức hiếu sinh
Nên ngài thấu hiểu nghĩa tình con ngoan
Ba được ra trại ngỡ ngàng
Tám năm cải tạo lại mang bệnh về
Mạ lo than thuốc đủ bề
Bệnh tình không giảm phải về nhà thương
Cha tôi lên chốn Thiên Đường
Mạ tôi ở lại uyên ương lẽ bầy
Mạ tôi ngậm đắng nuốt cay
Lau khô dòng lệ lo bầy con thơ
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Chúng tôi đủ sức cày bừa sinh nhai
Thành gia lập thất an bài
Mạ tôi khi ấy thở dài ra đi
Mạ ơi đời mẹ sầu bi
Công ơn trời biển lấy chi báo đền
Con cầu xin chúa ngôi trên
Thương cho Ba Mạ ở bên mình ngài

(Nhớ lại sau 75 sống ở vùng kinh tế mới Bình điền Huế)

<Ngô Truyền>

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button