Thơ

Nỗi Buồn Đông Giá

Cơn gió chuyển se se trời lành lạnh
Nỏi cô đơn canh cánh ở trong lòng
Người xa rồi mình cứ mỏi mòn trông
Đêm đông giá khó ngăn dòng lệ nhỏ
Đêm hoang vắng tiếng mưa rơi ngoài ngỏ
Nổi u buồn mình biết tỏ cùng ai
Có thức đêm thì mới biết đêm dài
Có đau khổ mới biết ai mình nhung nhớ
Tình đã chết sao con tìm còn thở
Hình bóng người sao không nở tàn phai
Chử ân tình không ngắn cũng không dài
Sao ai lại nở cho ai đeo phiền
Dổ giấc ngủ mình liền nằm nhắm mắt
Nổi nhớ nhung cứ quay quắt trong lòng
Thầm hỏi người người có biết hay không
Chút tình mọn có dành tôi không đó
Hay người đã buông xuôi ngoài cửa ngỏ
Để mình tôi vò võ nhớ thương thầm
Tiết đông về mưa lại cứ lâm râm
Nên nổi nhớ thăng trầm trong giấc ngủ
Thôi mặc kệ một mình tôi yêu là đủ
Người phủi tay quên chuyện cũ phủ phàng
Bên vợ hiền người cất bước sang ngang
Để chữ lụy tôi mang cho trọn kiếp
Quá mệt mỏi mắt nhắm giềng thiêm thiếp
Cô đơn ơi ta trọn kiếp bên mầy

<Ngô Truyền>

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button