Nước mắt người trưởng thành
Chấm dứt cuộc hôn nhân, làm mẹ đơn thân mấy chục năm không khóc, công việc áp lực đến nghẹt thở cũng không khóc, tất bật lo lắng cho gia đình cũng không khóc. Thế nhưng có những lúc, chỉ là bật cái bếp gas không đỏ, đi chợ quên ví tiền, tìm mãi không ra cái dây buột tóc cũng làm tôi bật khóc.
Để tôi kể bạn nghe nhé !
Có những ngày sau giờ làm, tôi vừa chạy xe vừa khóc ngoài đường. Cái cảm giác cố gượng để không cảm thấy mình lạc lõng, không cảm thấy mình yếu đuối khiến tôi mềm nhũn, như con giun “xéo lắm cũng quằn” ấy mà.
Có những ngày đi làm về đến nhà, chỉ cần buông cái túi xách là tôi ngồi ịch xuống đất để ôm con mèo vào lòng rồi nước mắt cứ vậy mà tuôn.
Có những buổi chiều đi lẩn quẩn quanh công viên gần nhà, ngồi nghỉ chân nơi ghế đá nhìn hoàng hôn buông xuống phía sau những vòm cây lại cảm thấy đời sao mênh mang thế, nước mắt chảy bao giờ không hay.
Và có rất nhiều đêm không ngủ được sau khi “đếm đến hết nghìn con cừu”, tôi cũng bật khóc vì trong bóng đêm mới chợt nhận có rất nhiều thứ không biết san sẻ cùng ai, không phải điều gì cũng nói ra hết được.
Vậy nên, thỉnh thoảng tôi cứ thả lỏng bản thân và … khóc. Không có gì đáng xấu hổ khi bật khóc và cảm thấy bất lực đâu. Người trưởng thành bật khóc, không phải vì yếu đuối, mà vì cảm thấy tủi thân.
Thực ra, mỗi chúng ta đều mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều. Khóc xong rồi, chúng ta sẽ lại đứng dậy, đi tiếp và mỉm cười nhiều hơn.