Sân ga & nhũng cuộc chia ly
Ai ai trong mỗi một chúng ta từng trải qua tuổi học trò cũng khó mà quên được cái cảm giác sung sướng mỗi khi được thầy cô thông báo “nghỉ học”. Vậy mà hôm nay tình cờ đọc thi phẩm “những ngày nghỉ học” của Tế Hanh tự nhiên lòng lại trĩu nặng rất khó tả.
“Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi đến những ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa”
Ờ phải, thời sinh viên ngày xưa cứ mỗi khi được nghỉ học, tôi cũng rất thích lên Ga Huế cùng vài ba người bạn tâm giao. Cảm giác ngồi uống trà đêm ở sân ga, nhìn các cuộc tiễn đưa diễn ra quanh mình, thấy đời hạnh hao lạ lùng.
“Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau
Có chi vương víu trong hơi máy
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau”
Thương những con tàu với “mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau” hay chính là thương những kiếp người chở nặng tâm tư của kẻ ở người đi.
“Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khói phì như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ
Lòng của người đi réo kẻ về”
Dẫu chia ly có là đau đớn chăng thì cũng là nỗi đau của những người mang nặng mối tơ vương. Có ngồi nhìn cảnh bịn rịn của những bàn tay không nỡ buông những bàn tay mới thấu hiểu cái gì là “bên đời hiu quạnh” của bao kẻ cô lữ không nhà.
Thật thương quí biết bao những cuộc chia ly tôi từng nhìn thấy nơi sân ga ấy, cũng thật đồng cảm biết bao với lời của nhà thơ Tế Hanh:
“Kẻ về không nói bước vương vương…
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương”
Sau mỗi lần “uống trà” đêm ở sân ga như thế, bọn tôi lại cùng nhau đạp xe lang thang những nẽo đường ven sông An Cựu … chẳng hiểu vì sao nhưng đêm Huế tĩnh mịch, yên ắng dễ làm con người ta thấy nhẹ hẫng.
Và bạn biết không, thói quen uống trà đêm của tôi cũng hình thành từ cái thời xa lắc đó!
——————
#NguoiHue #nhipcauhue
#tuybut #gahue #VanHoaHue
#dulichhue @everyone Nhịp Cầu Huế