Truyện ngắn

Thân Phận

Tí khập khiễng trên chiếc nạng gỗ hối hả thất thểu ra về. Từ bao năm nay, ngày nào cũng vậy, dù đắt hay ế, cứ ngoài 3 giờ chiều là anh lo ba chân bốn cẳng để trở về nhà. Chẳng phải vì có người yêu hay vợ con chờ đợi ở nhà. Mà vì anh còn có một Mẹ già đã ngoài 80 tuổi đau ốm liên miên.

Mỗi sáng thức dậy, trước khi đẩy xe kẹo kéo ra khỏi nhà, anh đều chu đáo đặt bên cạnh Mẹ mình một ít đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ mà Anh đã thức dậy từ rất sớm để vào bếp nấu vài món mà Mẹ ưa thích . Sau khi chuẩn bị mọi thứ cho Mẹ xong thì anh cũng mần một bụng cho no để đi bán đến chiều.

Từ ngày vợ anh và đứa con nhỏ qua đời bởi một tai nạn xe đò ở đèo Hải Vân khi đang trên đường đi Đà Nẵng. Sau biến cố đau buồn anh quyết định ở vậy để chăm sóc Mẹ già, chẳng nghĩ đến chuyện lập gia đình lần nào nữa, để mong trọn tình trọn nghĩa với người vợ quá cố của mình.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ vào đúng 10 năm về trước; Cả gia đình anh đang ngồi trên một chuyến xe đò từ Huế đi Đà Nẵng để thăm gia đình bên vợ. Khi xe lên đến đỉnh đèo thì bất thình lình xảy ra tai nạn và phần lớn hành khách trên xe đã thiệt mạng. Chỉ còn lại số ít may mắn sống sót, trong đó có anh. Được ơn trên phù hộ nên anh chỉ bị thương nhẹ. Nhưng phần chân bên trái đã bị tổn thương làm anh không thể có một đời sống sinh hoạt bình thường như trước.

Trước đây, khi Mẹ anh vẫn còn sức khỏe và đi lại bình thường thì anh cũng đỡ vất vả. Nhưng từ ngày Mẹ anh đau yếu, anh phải đương đầu với mọi việc, kể cả việc chăm sóc vệ sinh cho Mẹ. Một công việc mà đối với một người khỏe mạnh, lành lặn cũng đã vất vả lắm rồi, huống chi một người như anh, quả là cực kỳ khó khăn. Nhưng anh không bao giờ có một lời than thở.

Mẹ anh nhiều khi thấy con mình quá cực khổ, không cầm được nước mắt và nhiều lần Mẹ nói với anh:
Tí à! Con tàn tật, còn phải lo cho chính bản thân của con còn chưa xong, chừ lại phải lo chăm sóc cho Mẹ nữa thì làm răng con kham cho nổi. Hay là con cứ để cho Mẹ chết đi có phải hay hơn không? Mẹ cũng đã già lại đau ốm triền miên. Có khi Mẹ chết đi cũng là một giải thoát cho cả hai Mẹ con mình con à !…

Nghe Mẹ nói rứa, anh chỉ ôn tồn nói với Mẹ; con có thấy chi là vất vả mô Mẹ. Răng lúc con bị tai nạn xe, mang tấm thân tàn tạ về nhà và con chỉ muốn chết phức cho rồi thì Mẹ lại lo lắng thuốc thang chăm sóc cho con, trong khi gia đình mình kinh tế èo uột và sức yếu vì tuổi già của Mẹ.

Mẹ biểu: Dù răng đi nữa thì con cũng còn có Mẹ, Mẹ không lo cho con thì còn ai ngoài Mẹ hả con?

Lúc ấy anh cảm nhận ở lòng thương con vô bờ bến của một người Mẹ.

*Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình.

Nhớ lại ngày xưa, khi anh còn là một đứa trẻ nghịch ngợm. Ngoài sự nghịch ngợm ra, anh cũng là đứa con làm cho Bà cực khổ nhất. Vì thể chất yếu đuối và đau ốm hoài. Bà đã chạy hết Bác sỹ này đến Bác Sỹ khác cho đến khi tài Chánh gia đình khánh kiệt.

Vì không có cha bên cạnh, nên anh không được ai chỉ bảo dạy dỗ, Mẹ anh sớm hôm phải tất bật tảo tần từng miếng ăn cho cả gia đình, còn thời gian mô mà chăm sóc dạy dỗ con cái.

Có một buổi chiều, người hàng xóm lôi cổ một đứa trẻ theo bên cạnh, vừa đi vừa la lối om sòm và xồng xộc đi thẳng vô nhà của Mẹ anh.

– Bà gào lên: Mụ cô cha bay … tại răng mà hắn đánh con tui hả? Ê!.. con mụ tê … mụ có biết con tui là lá ngọc cành vàng không? Con tui là con dòng cháu giống. Cháu bên Ngoại mấy chục đời của vua Hùng Vương “đỏ” có biết “khôn”? Đứa mô mà đụng tới cái “lông chưng”của con tui thì tui “ khôn” có để yên mô!… Đồ cái thứ nghèo mạt rệp mà không biết thân biết phận.

Bà ấy cứ chửi như tát nước vô mặt của Mẹ anh. Mẹ anh không biết mình phải làm gì trước tình huống như rứa. Nên Bà chỉ biết ôm mặt ngồi khóc. Rồi sau đó Bà cho anh một trận đòn nhừ tử để mụ hàng xóm được hả hê ra về.

Đêm hôm đó, khi các con đã yên giấc trên giường. Mẹ anh nhẹ nhàng lại nằm bên cạnh, Bà đặt tay lên má anh, xoa xoa vào những chỗ Bà đánh anh lúc chiều và Bà đã khóc thật nhiều.

Thời thơ ấu của anh như một đoạn phim quay chậm. Sống trong cảnh nghèo mà chẳng hiểu được sự khổ cực của Mẹ là gì cả. Suốt ngày chỉ lo ham chơi. Thú đam mê là trốn Mẹ để tham gia những trò chơi với những đứa trẻ trong xóm như bắn bi, tạt lon, đá dế, cho tắc kè ăn tàn thuốc lá hay thả diều. nên chuyện học hành của anh như một nồi bo bo bị cháy, không mấy ngon lành như Mẹ anh kỳ vọng.

Hằng ngày Mẹ anh phải lặn lội với cuộc sống thật vất vả, buôn gánh bán bưng, sớm hôm tảo tần nuôi các con khôn lớn.

Kể từ khi có một chút trí khôn thì anh đã hiểu rõ nỗi lòng và tình yêu thương của một người Mẹ dành cho các con của mình như thế nào.

Chiều nay, anh may mắn thanh toán nốt những khúc kẹo kéo cuối cùng cho mấy đứa trẻ đầu xóm. Anh vội vã cà nhắt tạt vô quán hột vịt lộn của mệ Quạ mua cho Mẹ một trứng để Mẹ bồi bổ.

Về đến nhà, anh la to từ ngoài cổng:

– Mẹ ơi…Mẹ ơi! Con biết Mẹ thích cái ni nên con mua về cho Mẹ đây nì!..

Sau khi đẩy chiếc xe kẹo kéo qua một bên sát nơi ngạch cửa. Anh vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Mẹ như mọi khi. Linh cảm có điều chi chẳng lành. Anh hối hả lao vô nhà… và Trời ơi!… Mẹ anh đang nằm bất động trên nền nhà. Mặt anh tái xanh và anh lao đến bên Mẹ … còn gì để nói nữa đây… Mẹ anh đã ra đi tự lúc nào…

Anh đau đớn quằn quại bên xác Mẹ. Anh ngẩng mặt lên nhìn ông Trời bằng cả trái tim đau buốt.

Văng vẳng quanh đây như có tiếng chuông chùa ngân vang. Trong cơn mê sảng của tận cùng khổ đau, môi anh mấp máy hai tiếng Mẹ ơi!… Mẹ ơi!… Mắt anh hoa lên với hai hàng lệ tuôn trào.

Bỗng một tia sáng lẻ loi tựa như linh hồn của Mẹ nhẹ nhàng hoà quyện cùng xác thân anh vào cõi hư vô. Một luồng gió nhẹ từ bên ngoài âm ấm lan rộng cả khoảng không từ tốn nhẹ nhàng như ôm anh vào lòng.
Ít hôm sau, anh thất thểu đón xích lô lên thăm ngôi mộ mới đắp. Ngồi bên cạnh Mẹ, anh cảm thấy tâm hồn mình tan dịu như được sẻ chia an ủi để vơi đi bao nỗi buồn phiền.

Hàng thông già chung quanh vi vu trong cơn gió nhẹ làm tấm thân còm cõi của anh run lên từng hồi trong chiếc áo mỏng. Mặt trời buông xuống mỗi lúc mỗi khuất sau triền núi. Đàn kiến bên cạnh đứa trước con sau hối hả nối đuôi nhau tìm về tổ ấm. Nhưng giờ đây, anh chẳng muốn rời xa Mẹ. Anh linh cảm quanh đây như có tiếng bước đi nhẹ nhàng của Mẹ cùng hơi ấm thì thầm bên tai. Anh quay nhìn về hướng cuối chân mây, nơi ánh mặt trời đã khuất sau đỉnh núi để tưởng nhớ lại những ngày hạnh phúc bên Mẹ.

Mười Rạng

Ventana Hills Clovis California March 10/ 2024.

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button