Tiếng Việt, Huế và Tôi
“Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?”*
* Bài Thơ “Tiếng Việt” của Lưu Quang Vũ .
Hàn Tuấn cất tiếng khóc chào đời ở Nam Giao, TP.Huế …với bao câu hò, lời ru …ăn sâu vào tiềm thức của mình từ thuở ấu thơ!
HT gửi đến các Bạn bài viết và bài thơ sau:
Tiếng Việt, Huế và Tôi
Tiếng Việt như tiếng nằm nôi
Cả đời tôi nhớ suốt đời người ơi
Từ ngày ngày Mạ ru hời
Thấm dần trong trí nhớ
lời nước non…!
Cho đến bây chừ, bản thân HT vẫn phải trau dồi thêm “vốn” tiếng Việt mà mình đã bập bẹ từ thuở nằm nôi.
Từ những lời ru của Mạ:
“Ru em em théc cho muồi
Để Mạ đi chợ mua vôi ăn trầu
Mua vôi chợ Quán chợ Cầu
Mua cau Nam Phổ mua trầu chợ Dinh
Chợ Dinh bán áo con trai
Triều Sơn bán nón, Mậu Tài bán kim …”
Để rồi lớn lên nghe điệu hò xứ Huế :
“Chiều chiều trước bến Văn Lâu
Ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm
Ai thương ai cảm ai nhớ ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông
Đưa câu mái đẩy chạnh lòng nước non ..”*
*(Thơ của Thi Sĩ Ưng Bình Thúc Dạ Thị).
Quê Ngoại của HT ở Làng Thanh Phước nên hồi nhỏ đã bao lần xuôi ngược trên Sông Bồ, Sông Đông Ba chảy hòa với Sông Hương. Và khi lớn lên đi học và trốn học để tắm Sông ở Bãi Dâu và Thương Bạc…
Sông nước của Huế đã như thấm vào những câu thơ và lời ru :
“Đò từ Đông Ba đò qua Đập Đá
Đò về Vỹ Dạ thẳng ngã ba Sình
Đoái nhìn sông Hương nước chảy xinh xinh
Sông bao nhiêu nước dạ em si tình bấy nhiêu “
Hay như:
“Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp
Em qua không kịp tội lắm người ơi
Thà rằng chẳng biết thì thôi
Biết chi gối chiết lẻ loi thêm buồn …”
Rứa là tiếng Việt đã thẩm thấu vào mình, cho đến khi bước chân vào Trung Học thì niềm đam mê Văn Học đã dần lớn lên trong mình…từ những áng văn hay như bài “Tôi đi học “ của Thanh Tịnh :
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu gió lạnh…:
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết.
Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: “Hôm nay tôi đi học.”
Các bạn thấy tiếng Việt thật là quá tuyệt phải không ?
Người Huế nói tiếng Việt nghe như “chim hót” và mình đã “yêu” tiếng Việt chi lạ… và sau này về sống trong Sài Gòn và các Tỉnh miền Tây, càng thêm yêu tiếng Việt của mình.
Muốn giỏi tiếng Việt thì phải có niềm đam mê đọc sách.
Càng va vấp với đời, trãi qua nhiều biến cố, đi nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều người ,nhiều tầng lớp trong xã hội…mới khám phá thêm vốn tiếng Việt của mình.
HT từ giã Huế vào Đà Lạt học tiếp và sau 1975 về Sài Gòn, rồi về sống ở Miền Tây, lại quay về Sài Gòn và đi trở lại khắp các Tỉnh cho đến Hà Nội …!
Các vùng miền của Đất Nước Việt Nam, mỗi nơi có những cái hay và mới lạ…đã giúp cho vốn tiếng Việt của mình càng thêm phong phú…!
HT tạm kết thúc bài viết với bài thơ :
Sợi tình chưa phai
Tóc anh nhiều sợi ngã màu
Sợi đen, sợi trắng, sợi nâu chưa nhoà
Sợi tình luôn mãi nở hoa
Sợi thương, sợi nhớ cứ loà xoà bay
Sợi ru năm tháng còn đầy
Sợi gieo vần chử ngất ngây, tỏ tường
Sợi theo xuống phố, con đường
Sợi nằm trên ghế,cuối giường, chân ai
Sợi vương cùng giọt nắng mai
Sợi theo cơn gió miệt mài bên em
Sợi tình anh mãi êm đềm
Nhuộm màu xanh mướt, cho đêm buông dài
Đừng băn khoăn tình nhạt phai
Tóc xưa nay đã chia hai màu rồi
Màu đen hay bạc thế thôi
Sợi tình luôn thắm, để tôi yêu người !
Hàn Tuấn