Thơ

Tôi Yêu Huế

Có người hỏi: ” Vì sao tôi yêu Huế?”
Có phải do Huế đẹp, Huế mơ?
Tôi trả lời : “Chưa hẳn là như thế
Huế với tôi, yêu lắm đến vô bờ…”

Tôi yêu Huế, yêu trong từng hơi thở
Có mùi hương của cái thủa học trò
Khi len lén, đi sau cô bạn nhỏ
Để đêm về, ngơ ngẩn, tập làm thơ

Tôi yêu Huế, từ những ngày giông bão
Nước mênh mông, những bữa cháo thay cơm
Gió kéo về, cuồn cuộn rít từng cơn
Cây gãy đổ, dạ bồn chồn lo lắng

Tôi yêu Huế, những trưa hè đổ nắng
Đốt ban ngày, hơi nóng tựa lò nung
Tiếng ve sầu, ra rả giữa không trung
Chân bước vội, trên mặt đường chảy nhựa

Tôi yêu Huế, yêu mô, tê, răng, rứa
Lời ngọt ngào, nghe tựa giọt sương rơi
Bất kể đâu, cũng gặp những nụ cười
Kèm theo đó, tiếng chào, mời thân thiện

” Tâm bất biến, giữa dòng đời vạn biến”
Huế của tôi , dù chinh chiến dập vùi
Khổ đau nhiều, vẫn quyết đứng dậy thôi
Không gục ngã, trước thói đời bạo ngược

Tôi yêu Huế, những tháng năm về trước
Lúc khó khăn, vẫn mãi ngước nhìn lên
Nhớ không nguôi tha thiết, tiếng rao đêm
Trứng vịt lộn, ổ mì… đêm trở lạnh

Tôi yêu Huế, vòng xích lô, cô quạnh
Buổi vắng người, chở gió, bánh vẫn lăn
Túi không tiền, lòng chẳng chút băn khoăn
Gói xôi nhỏ, cũng đủ dằn ấm bụng…

Tôi yêu Huế, từ những điều rất vụng
Nó nhỏ nhoi và cũng rất bình thường
Nhưng bởi vì, Huế vốn dĩ quê hương
Nên với Huế, là YÊU THƯƠNG, KIÊU HÃNH

Đêm 08/03/2024.

<Trần Hồng Phong>

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button