Tôi yêu Tiếng nước tôi!
(Cảm tác bài “Tiếng Mẹ dạy” của tác giả Kim Liên Thái)
Tôi yêu tiếng nước tôi … à … ơi …
… từ thuở còn nằm nôi
Qua câu hò của Mẹ
Qua tiếng rao hàng được nghe từ thuở bé …
Qua những câu Kiều Ông Ngoại ngâm nga…
Tiếng Việt ơi!
… Tiếng nước Tôi !
Có phải nước Việt cong cong hình chữ S
Nên dấu hỏi mềm và dẫu ngã vuốt cao?
Tiếng nói đầu đời của Đức Thánh lên ba
Chí quật khởi, Gióng nhổ tre đánh giặc
Có phải tre làng ôm ấp tình với đất
Nên Huyền, Sắc nhìn như chiếc lá tre nghiêng
Tiếng hịch truyền nghe như tiếng hùng thiêng
Con nước Việt dễ gì quên chữ Việt !
Nước Việt mình bao non xanh nước biếc
Với rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu
Cánh cò chao xuyên qua ánh nắng chiều
Như chở cả tấm lòng ai khắc khoải !
Chưa viết chữ nhưng đã tròn tiếng nói
Tiếng gọi Mẹ Cha, tiếng Dạ ngoan hiền
Tiếng nước tôi, dấu nặng ấy rất riêng
Như nghĩa tình lắng sâu khi đọc, viết !
Tiếng nước tôi nghe sao mà tha thiết
Sắc, Huyền, Hỏi, Ngã, Nặng âm thanh
Bắc, Trung, Nam chung tiếng Việt quê mình
Cùng nòi giống, cùng tình yêu nỗi nhớ
Dẫu bây giờ chẳng còn chi cách trở
Con cháu Lạc Hồng tung cánh bay xa
Nơi mái đình, gốc đa, lũy tre già
Vẫn còn đó Tiếng nước tôi vọng mãi …
Tôi yêu tiếng nước tôi … à ơi !!!
… Từ thuở còn nằm nôi …
Qua tiếng đàn bầu
Qua câu hò mái nhì mái đẩy nặng tình quê
Qua tiếng sáo dặt dìu trao nhung nhớ !
Tiếng Việt ơi!
… Tiếng nước Tôi !
LHT 11/2023