Thơ

Vì răng hè

Vì răng hè, tự dưng bơ tui khóc
Ngó chi tui, một loài cỏ bên lề
Ngó chi tui, khi mặt ủ mày ê
Đừng có ngó rồi chê tui ủy mị!

Ở bên nớ ngó chi? làm tui dị
Ai chẳng có những lúc thấy sầu bi
Ai chẳng có những lúc thấy buồn vì …
Tự nhiên ngó! đồ vô duyên dễ sợ !

Vì răng hè, tự dưng tui thấy nhớ
Một vùng quê yên ả chốn đi về
Một vùng quê thoai thoải những bờ đê
Thêm ai đó nhà bên tê … dễ ghét !

Ở bên nớ vì răng cứ dòm miết
Đừng rứa nghe, thiên hạ họ nhỏ to
Đừng rứa nghe, hàng xóm họ tò mò
Tự nhiên ngó! làm cho tui ốt dột!

Tui muốn khóc vì răng không biết nữa
Có phải vì mưa giăng kín đường về
Có phải vì chiều rủ bóng lê thê
Đừng có hỏi rồi chê tui … khùng hỉ!

Tui cũng muốn có một người tri kỷ
Mà đường đời như rứa, biết mần răng?
Bên nớ, bên ni hai đứa hai đằng
Chờ tui với! có nghe không bên nớ?

Ngày ni buồn, bơ tự nhiên lệ ứa
Răng rứa hè tui không nói ra mô
Chắc lòng tui như mặt nước sông hồ
Nên vì rứa, bên ni bờ tui khóc…

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button