Thơ

Viếng Hiền Thê

Chiều thu muộn, cùng 2 con thăm mộ
Ánh vàng thu hoang hoải kín lối mòn
Gió dìu mây lặng đứng đọng từng khuôn
Mang nỗi nhớ ngập cả nguồn thu lạ

Chiều vàng mục sương rơi đầy trên lá
Thu cuối mùa sỏi đá lặng nằm im
Gió nghẹn lòng nên cứ mãi đi tìm
Vầng trăng chín rụng vào dòng sông nhớ

Chiều dần xuống giọt sương rơi tan vỡ
Như nỗi lòng mang nợ cuộc tình sâu
Đã bao năm sao chưa hết tủi sầu
Mắt ngấn lệ màu luyến thương giằng xé

Phải trong gió như lời ai khe khẽ …
Nghĩa trang buồn, vắng vẻ buổi chiều buông
Khói trầm hương như vá víu nỗi buồn
Chiều tạnh vắng nghe hồn xưa đang gọi

Nghe văng vẳng như hiền thê đang nói
Trên lối về thương nhớ mãi trong tâm
Chiều tàn thu như thấu rõ tình thâm
Lời nhắc nhỡ âm thầm trong hư ảnh

Lời kinh tụng cho cõi này bớt lạnh
Đất nao lòng chiều vắng lặng mộ em
Gió heo may đưa chiếc lá thu về
Thương bóng nhạn nhạt nhòa xưa cánh mỏng

Đêm chùng xuống, nghĩa trang … và hư ảnh
Nhang – khói – sương đồng điệu nhuộm hồn xa…

Bài viết mới

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bạn có quan tâm
Close
Back to top button